Nếu không phải vì cô ta và Bạc Hạc Hiên ở bên nhau rồi, không phải vì cô ta và anh trai của cô ta đap đổ nhà cả họ Khương, thì bản thân ông ta cũng không bị đạp đổ nhanh đến như vậy!!!
Khương Mạn không thèm nhìn ông ta lấy một cái, nói với Thập Tam: “Cái mồm thằng nhãi này phun ra toàn là phân, mau đưa hắn vào nhà vệ sinh súc miệng đi.”
“Nước trong bồn cầu là được rồi, đỡ làm ô nhiễm nguồn tài nguyên nước.”
Bạc Ngọc mở mồm muốn chửi, Khương Mạn chợt nhớ tới điều gì đó, bước tới trươc mặt hắn ta, dứt khoát ra tay.
Rắc một tiếng.
Trực tiếp bẻ lệch khớp hàm của Bạc Ngọc.
Tiếng hét của hắn đã biến thành tiếng kêu khóc, nước mắt ào ào rớt xuống.
Đám người Lão Ưng nhìn Khương Mạn một cái, hô hấp đều trở nên khó khăn.
Bà chủ mạnh tay thật.
Khương Mạn cười híp mắt: “Quên nói với cậu, tính khí tôi không được tốt, đặc biệt là khi nhìn thấy cái loại người không ra người, ngợm không ra ngợm như cậu, nhìn là ngứa tay.”
Nói xong, cô xua tay, Bạc Ngọc bị Thập Tam và Thập Thất đưa vào nhà vệ sinh súc miệng.
Lão Ưng ở bên cạnh rất biết nhìn sắc mặt, lập tức lấy một tờ khăn giấy đưa qua.
Sau khi Khương Mạn nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.
Lão Ưng liền cười ngốc nghếch.
Những người khác nhìn anh ta với con mắt hâm mộ và ghen tị, được lắm Lão Ưng, ân cần phục vụ nhanh thế, không cho bọn tôi chút cơ hội phát huy nào cả!
Khương Mạn lau sạch tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4612350/chuong-1391.html