“Nuôi một tên vô dụng như vậy, thật là lãng phí thức ăn.”
Khương Mạn hiển nhiên là không tán thành cách làm của Bạc Hạc Hiên.
Anh có chút buồn cười nhìn cô, nắm lấy tay cô, lấy lòng hỏi: “Vậy anh giao cho người chuyên nghiệp tới xử lý nhé?”
Khương Mạn gật đầu, vỗ vai anh: “Chờ đó, ông chủ Bạc.”
Cô nói xong, đi thẳng lên tầng hai.
Thập Tam và Thập Thất cũng theo cô lên lầu.
Lão Ưng bất chợt nói: “Thưa ngài, cái tên nhãi Bạc Ngọc kia khốn nạn lắm, tôi sợ hắn sẽ dùng những trò bỉ ổi để chọc giận cô Khương.”
Bạc Hạc Hiên ừm một tiếng, ngồi xuống sofa, cầm điện thoại lên xem, hờ hững nói: “Khá tốt, vậy thì nó đáng bị ăn một trận đòn ra trò.”
Lão Ưng: “Ơ……”
Rõ ràng là Lão Ưng tuy đã nghe danh của bà chủ, nhưng vẫn không hiểu rõ bà chủ của mình là một nhân vật hổ báo cỡ nào.
Khương Mạn lên lầu hai, tới trước phòng Bạc Ngọc, vặn chốt cửa.
Hử? Thế mà lại không khóa trái.
Lúc cửa mở ra, cô bình tĩnh nghiêng đầu, một chiếc cốc thủy tinh bay vèo qua bên tai cô, rơi vỡ nát trên đất.
Sắc mặt Thập Tam và Thập Thất lạnh đi, chuẩn bị ra tay.
Khương Mạn xua tay, nhìn thẳng vào người thanh niên trong phòng.
Dáng vẻ của Bạc Ngọc phải nói là chẳng có chút xíu nào giống với vẻ ngoài của Bạc Hạc Hiên và Bạc Thiên Y, khuôn mặt anh ta càng giống với Bạc Khôn hơn, khuôn mặt thiên về nữ tính.
Rõ ràng mới mười sáu tuổi, cả người từ trên xuống dưới đều mang một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4612346/chuong-1387.html