Khương Nhuệ Trạch đang cúi đầu nhìn đống phấn không biết là phấn mắt hay là gì, rơi vãi trên đất mà không biết phải làm sao, nghe thấy cô hỏi vậy thì mở miệng đáp: “Không nói vớ vẩn, là thật sự nghiêm túc.”
Tang Điềm trợn tròn mắt.
Khương Nhuệ Trạch nhặt hộp phấn, gom phấn vụn trên mặt đất nhét lại vào trong hộp, nếu lúc này anh ta ngẩng đầu lên, Tang Điềm chắc chắn có thể nhìn thấy anh ta đang đỏ mặt cỡ nào.
Cho dù giọng nói nghe có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thực tế thì trong lòng cũng đang rối bời.
“Tang không cay, anh thích em. Anh cũng không biết là mình bắt đầu thích em từ khi nào, rõ ràng em xấu tính như vậy, lại cứ thích cãi nhau với anh, nhưng mà....
Khoảng thời gian ra nước ngoài, anh rất nhớ em, muốn ngày nào cũng có thể gặp em.”
Điềm Điềm ngây ngốc.
Đáng sợ nhất chính là trai thẳng khi nói chuyện thẳng thắn!
Thế này, thế này quá là thẳng thắn rồi!
“Em cứ cân nhắc đi, không cần có gánh nặng gì trong lòng đâu, cho anh một đáp án chính xác là được.”
Tang Điềm liếc nhìn anh một cái, không nhìn thấy vẻ mặt của anh, trong lòng bối rối nói: “Vậy, nếu em không đồng ý, thì có phải là anh sẽ từ bỏ không?”
Rắc một tiếng.
Hộp phấn trong tay Khương Nhuệ Trạch đã bị bóp vỡ.
Tự anh ta cũng giật mình, chột dạ nhét hộp phấn vào góc ghế, giấu đi.
Tang Điềm:……Em nhìn thấy rồi.
Khương Nhuệ Trạch không ngẩng đầu, sợ biểu cảm mất kiểm soát của mình sẽ dọa cô ấy sợ, buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4612192/chuong-1233.html