Nếu Khương Mạn đã gọi bọn họ qua đây thì cô đã chắc chắn tối nay sẽ xảy ra chuyện.
"Không ảnh hưởng lắm, nhưng tôi không nghĩ rằng cô có thể gọi cô ấy qua đây với chúng ta. Với khả năng nói chuyện của mình, cô nghĩ có thể nói với Thường Hấn Nhi trong bao lâu?"
"Ngay cả khi cô nói cho cô ta biết sự thật, cô nghĩ rằng cô ta sẽ tin sao?"
Dương Tiểu Tuyết im lặng. Khi cô ấy nói chuyện với Thường Hấn Nhi, có lẽ đối phương sẽ phát điên lên.
Giọng điệu của Khương Mạn rất thản nhiên: "Nếu đã không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ thì nên dùng cách trực tiếp nhất là dùng bạt tay để đánh thức."
Khương Mạn không phải thánh mẫu, cô có thể đảm bảo tính mạng cho Thường Hấn Nhi, nhưng cô sẽ không lãng phí lời nói để định hình lại quan điểm của Thường Hấn Nhi.
Nói dài dòng với những người ngu ngốc cũng chẳng có tác dụng gì! Nếu đã như vậy thì chi bằng không nói!
"Con người mà, phải nếm trải một chút đau khổ mới có thể có bài học nhớ đời."
Đêm rất dài, Thường Hấn Nhi đã đi ngủ từ sớm, Vương Tuệ Kỳ thì nằm mãi không ngủ nổi, cả người cô ta khó chịu, tâm trạng tích tụ như ngọn lửa hừng hực không ngăn lại nổi. Cả cơ thế nóng rực ngứa ngáy, tay chân cũng như có kiến bò, cả cơ thể giống như có một con dã thú đang muốn phá lồng lao ra.
Vương Tuệ Kỳ ngồi dậy, vội vã đi tìm nước uống, động tác của cô ta quá mạnh không cẩn thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4612165/chuong-1206.html