Nở một nụ cười mang sự " không thể hiểu nổi", Khương Mạn thì thầm với Bạc Hạc Hiên: "Nhân viên nghiên cứu và phát triển cũng khá quan tâm đến trải nghiệm của người dùng đó chứ..."
Thực sự còn có thể nghĩ ra một loại hương vị cho nó. Tại sao lại không phải vị như mù tạt? Như vậy kích thích biết bao nhiêu.
Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng: "Là kiến thức của chúng ta hạn hẹp thôi."
Khương Mạn thừa nhận rằng, cả đời này cô chưa bao giờ cảm thấy cạn lời như vậy.
Cho dù là đối với kẻ thù hay là chuột bạch mà kẻ thù tạo ra, cô cũng muốn giải quyết một cách nghiêm túc. Khi đối phương sững sờ làm cho cô vô cùng vui vẻ.
Mặc dù Dương Tiểu Tuyết cho rằng tình bạn của mình và Thường Hấn Nhi là giả tạo nhưng thấy vậy, cô ấy không thể nhịn được liền nói:
"Thường Hấn Nhi, cậu có biết thành phần trong thuốc đó là gì không, cậu dám uống bừa sao?"
Thường Hấn Nhi sửng sốt: "Không phải thuốc này đã được chứng nhận đạt tiêu chuyển quốc gia sao? Hơn nữa tớ tin tưởng cô Vương."
Vương Tuệ Kỳ gật đầu: "Tôi có thể dùng nhân phẩm của mình để đảm bảo. Dù không biết những thành phần trong thuốc này là gì nhưng thuốc này liên quan đến kết quả nghiên cứu khoa học của người khác và cũng được cấp bằng độc quyền!"
Dương Tiểu Tuyết không nói nên lời, đều là người mà tại sao não lại có vấn đề lớn như vậy!
Mạnh Quân và Đinh Đinh cũng kinh ngạc.
Vốn Vương Tuệ Kỳ là một người ăn nói kém lôgic
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4612161/chuong-1202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.