Trong phòng nghỉ ngơi, Khương Mạn tẩy trang xong, nhìn chằm chằm vào cổ tay của mình.
Bạc Hạc Hiên gõ cửa bước vào, những người khác đã đi ra ngoài trước.
Khương Mạn nói: "Vương Tuệ Kỳ có gì đó sai sai."
“Em cảm nhận được rồi à.” Bạc Hạc Hiên gật đầu: “Khi em vật tay với cô ta, em thấy thế nào? "Cô ta rất khỏe."
Khương Mạn trầm ngâm: "Không thuộc phạm trù của người bình thường, không biết giới hạn của cô ta là bao nhiêu, nhưng khi vật tay với em, ít nhất sức lực của cô ta cũng phải bằng năm người đàn ông trưởng thành."
"Còn khả năng ăn của cô ta."
Biểu cảm của Khương Mạn kỳ lạ: “Em ăn được nhiều vì có thể tiêu hóa và phân giải nhanh chóng, đồng thời có thể hấp thụ năng lượng từ thức ăn”.
"Arthur và em rất giống nhau."
"Nhưng người bình thường có lẽ sẽ không thể ăn nhiều như vậy."
Đúng là có những người bẩm sinh đã có thể ăn được rất nhiều, nhưng dù thế nào thì cũng có giới hạn. Nhưng hôm nay lượng thức ăn mà Vương Tuệ Kỳ ăn sắp bằng với cô, điều này quả thực là phản khoa học!
Trừ khi……
"Thay đổi gen." Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên đồng thanh nói.
"Cá cắn câu nhanh vậy sao?" Khương Mạn sờ sờ cằm, cô luôn cảm thấy cá đến quá nhanh, cũng quá ngốc.
"Chẳng lẽ chúng ta công khai hẹn hò đã khiến bọn họ kích động sao? Đáng ra không nên dễ kích động như vậy mới phải?"
Ban đầu, Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên chơi trò tình yêu ngầm, nhằm ngăn cản Bạc Thị và nhà bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4612104/chuong-1145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.