Khương Mỹ Lâm loạng choạng đứng dậy, điên cuồng cười lớn: “Em không cần biết Khương Nhược Lai, Khương Nghiệp Lễ là vì ai mà chết, kẻ thắng làm vua, bọn họ thua thì bọn họ phải chịu!”
“Hơn nữa, kẻ hại hai anh em họ là nhà bác cả, chẳng liên quan đéo gì đến chúng ta cả! Khương Tiểu Bảo, Khương Mạn bọn nó chính là nợ chúng ta!”
“Con làm sai chỗ nào? Con không sai! Kẻ sai là bọn họ!”
“Mày...., thì ra mày đã sớm biết ……” Khương Nghiệp Minh một tay ôm lấy ngực.
Khương Mỹ Lâm cười lạnh: “Con đương nhiên là biết! Chẳng phải chỉ là bác cả cho người giết chết cha mẹ của Khương Mạn thôi sao, hừ, nếu là con, ban đầu đã giết chết hết mấy anh em Khương Mạn rồi! Đoạt luôn cả Lancelot vào tay!”
“Còn có Khương Tiểu Bảo và mẹ nó, nực cười! Khương Nhược Lai kia chính là một bà điên, sống trên đời này chỉ tổ lãng phí không khí, chi bằng chết đi cho rồi!”
“Cho nên mới nói bác cả vẫn là mềm lòng rồi, thật không hiểu nổi bác ấy sao lại giữ lại Khương Nhược Lai và Khương Tiểu Bảo nữa……”
Khương Vân Kỳ run sợ nhìn cô ta, không tin được cô ta lại có thể thốt ra những lời này.
Nhưng hiển nhiên những gì Khương Mỹ Lâm biết cũng có giới hạn.
Ít nhất thì năng lực trên cơ thể Khương Nhược Lai, và những kẻ nghiên cứu thí nghiệm, coi bà ấy như một đối tượng giải phẫu để nghiên cứu, Khương Mỹ Lâm cũng không biết.
Nhưng cho dù là vậy, Khương Vân Kỳ vẫn kinh hãi nửa ngày trời mới thốt lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4612053/chuong-1094.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.