Anh Lưu không thèm để ý đến cô ấy.
Sau khi chú ý tới chiếc vòng ngọc trên tay cô, ánh mắt anh ta dại ra.
“Đây là cậu ba nhà họ Khương tặng cho em à?”
“Ừm.”
Tang Điềm giơ cổ tay lên, lắc lắc.
“F*ck! Tổ tông của tôi ơi, em nhẹ tay một chút được không! Có biết cái vòng này có giá trị bao nhiêu không hả!” Tim của anh Lưu như muốn rớt ra ngoài, giơ hai tay ra hứng, sợ Tang Điềm lắc rơi mất chiếc vòng ngọc.
“Chẳng phải chỉ là một chiếc vòng hạt thủy tinh mua ở lề đường hay sao, có thể có giá bao nhiêu chứ.”
“Phì! Em ra lề đường tìm mua một chiếc cho anh xem nào!” Anh Lưu kích động: “Đây là ngọc lục bảo đế vương đấy nhé! Cái màu sắc này...ôi trời ơi, phá gia chi tử mà! Nguyên liệu tốt như này không làm thành vòng tay nguyên khối mà lại cắt ra thành chuỗi vòng ngọc ……”
Nhà anh Lưu kinh doanh đá quý, không thể nào nhìn nhầm được.
Tang Điềm sững sờ: “Là ngọc bích thật à, không phải thủy tinh?”
Anh Lưu trừng mắt với cô: “Anh lừa em làm gì!”
“Vậy thứ đồ chơi này đáng giá bao nhiêu?”
Đôi mắt ghen tị của anh Lưu đang chuyển sang màu xanh lục, chua chát nói: “Màu xanh này, giá trị ít nhất cũng phải tới tám số đấy.”
Tám số á, thế chẳng phải là...nghìn, nghìn vạn?
Tang Điềm ngơ luôn, nghĩ tới câu nói ban nãy của Khương Nhuệ Trạch.
——Chỉ là hạt thủy tinh thôi mà, không cần thì cô vứt đi!
“Khương Nhuệ Trạch chắc chắn là điên rồi……”
……
“Cô Khương Mỹ Lâm, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4612045/chuong-1086.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.