Hành động này quá mập mờ, mỗi khi Bạc Hạc Hiên đùa giỡn với cô, anh đều đặc biệt yêu thích đôi tai của cô, thường xuyên vừa mài vừa cắn từ phía sau.
Cô ngay lập tức đoán được lúc này người đàn ông đang nghĩ gì.
Sau khi tách tay anh ra, Khương Mạn tra hỏi: "Hôm đó, anh tư em gọi anh qua đó đã nói những gì vậy?"
Bạc Hạc Hiên tỏ ra vẻ khó đoán: "Hôm đó...... Em chắc chắn muốn biết à?"
Đầu ngón chân của Khương Mạn cào vào đế bốt.
"Tự lừa mình chứ không lừa được người khác... không có tác dụng?"
Lẽ nào, anh tư lại mơ thấy rồi? Khương Mạn thực sự không muốn hình dung đến cảnh tượng đó...
Bạc Hạc Hiên khom người xuống, áp sát vào tai cô, hơi thở quanh quẩn bên tai cô khiến cô có cảm giác ngứa ngáy.
Anh thì thầm: "Có tác dụng."
Hai mắt cô sáng lên: "Thật sao?!"
"Ừm, không thể nhìn thấy, nhưng có thể nghe thấy."
Khương Mạn như tách ra làm đôi: "Ý gì vậy?!"
Bạc Hạc Hiên cười như không cười: "Theo đúng nghĩa đen."
Khương Mạn thăng thiên tại chỗ.
"Lúc đó em có nói gì tục tĩu không?"
"Không, em chỉ toàn mắng anh thôi."
"Em mắng cái gì?"
"Em mắng tại sao anh lại lâu như vậy, em còn nói tay em mỏi."
Khương Mạn: Chửi thề abcxyz
"Ông An có thể chữa khỏi bệnh đó cho anh tư của em không?" Khương Mạn mệt mỏi nói.
Bờ môi Bạc Hạc Hiên cong lên, nở một nụ cười: "Không biết nữa."
“Tốt nhất là anh nên biết!” Ánh mắt Khương Mạn hung dữ: “Nếu không em sẽ đổi người đàn ông khác!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4612038/chuong-1079.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.