Cậu tức giận lấy tay quệt nước mắt, không muốn tỏ ra mình yếu đuối trước mặt người khác. Trong lòng Khương Mạn cũng thở dài một cái.
Cô bê bát cháo lên xúc một thìa đưa qua: “Ăn đi, chị đút cho em.”
Khương Tiểu Bảo nhìn cô, lớn tiếng nói: “Chị ăn rồi!”
Khương Mạn giật giật khóe môi: “Chưa ăn, lúc nãy lừa em thôi.”
“Em lớn rồi, không cần chị đút!!”
“Dỗ em mà.” Khương Mạn nói: “Chị biết Tiểu Bảo nhà mình đang tủi thân.”
Mũi Khương Tiểu Bảo chua sót, đột nhiên khóc rống lên. Khóc thảm thiết không ra hơi. Khương Mạn ngồi bên đưa giấy cho cậu.
Sau khi khóc mệt thì giọng cũng khàn đi, mắt thì sưng vù lên đến mức không mở nổi mắt, toàn thân đều không có sức.
“Còn muốn khóc không?”
Khương Tiểu Bảo lắc đầu.
Khương Mạn thở ra một câu: “Vậy chị đỡ phải đi lấy thêm giấy.”
Khương Tiểu Bảo: “???”
Khương Mạn: “Lợi hại thật, khóc hết cả một hộp giấy.”
Khương Tiểu Bảo đột nhiên lại thấy cực kỳ không đúng: “Chị đúng là đồ không tim.”
Khương Mạn bật cười, xoa đầu cậu bé: “ăn đi đã, chị đi lấy giấy lau mồm.”
Khương Tiểu Bảo: “……”
Đột nhiên chả muốn nhận sự dịu dàng của chị ấy nữa.
Sau khi ăn xong Khương Tiểu Bảo nhìn tập giấy trong tay cô, tự nhiên không muốn dùng đống giấy này để lau mồm nữa. Nếu dùng nó để lau mồm thì thật mạo phạm tới cái mồm của mình.
“Lau đi, mồm toàn dầu.”
Khương Tiểu Bảo cực kỳ uỷ khuất.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4612032/chuong-1073.html