“Sao lại là mấy người nữa!” Chú cảnh sát cũng đến cạn lời.
Khương Mạn haizz một tiếng: “Duyên phận?”
Chú cảnh sát: “……Thông thường chúng tôi chỉ có duyên với phần tử phạm tội thôi.”
Khương Tiểu Bảo nhanh chóng giải thích: “Chú ơi! Lần này cháu không hề đánh nhau hay ẩu đả gì đâu, mà là cháu đi cứu người ạ!”
Chú cảnh sát nghi ngờ, “Cứu người? Không phải là cậu được cứu hay sao?”
Khương Tiểu Bảo: “(o_o)??”
Anh hùng hào kiệt như thiếu gia Bảo Nhi vậy mà không có ai biết sao?
Bởi vì là ‘người quen’ bên hai bên cũng không lề mề nữa, bắt đầu lấy lời khai như thông thường.
Khương Tiểu Bảo cảm xúc dâng trào, kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra.
Chú cảnh sát nhăn mặt: “Cho nên là cậu chạy lên cứu người, sau đó bị lôi vào trong phòng, tận mắt chứng kiến hung thủ ra tay phóng hỏa? Vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó tên đần....khụ, hung thủ tự dẫn lửa đốt chính mình, phòng bếp còn đột nhiên phát nổ.”
“Cháu nhìn thấy đâu đâu cũng là lửa, chị gái kia lại bị xích sắt trói lại, cho nên cháu liền khóa trái cửa nhà tắm lại, sau đó thì dùng khăn ướt bịt miệng và mũi, ngồi chờ cứu viện thôi!”
Chú cảnh sát nghe xong, nhất thời không biết nên khen cậu ta thông minh hay là nói cậu ta đầu đất nữa……
Ở trong biển lửa chờ cứu viện...ờ...ừm ……
Tên trẻ trâu này mà tự chạy thì chắc là cũng chạy thoát được đấy, nhưng có vẻ là không nỡ bỏ lại người bị hại.
Ánh mắt chú cảnh sát nhìn cậu ta cũng hiền từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4611996/chuong-1037.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.