"Chị ơi, hôm nay chúng ta làm gì vậy? Lại chuyển gạch à? Em thấy thể trạng của anh trai chúng ta hơi yếu. Anh ấy có phải đi cùng chúng ta không? Em sợ anh ấy sẽ không chuyển nổi vài viên."
Khương Tiểu Bảo lẩm bẩm như một người phụ nữ lắm mồm mà không biết rằng mình đã đâm Khương Vân Sênh mấy nhát dao.
Khương Vân Sênh liếc cậu ta một cái, không nói gì.
"Cậu vẫn còn có thể chuyển được gạch à?"
"Đương nhiên…!!"
Khương Tiểu Bảo chưa kịp nói xong thì Khương Mạn đã cấu vào cánh tay của cậu ta khiến cậu ta kêu lên thảm thiết.
Hôm qua khi di chuyển gạch về, cậu ta đã ngủ không biết trời đất gì nữa.
Khi Khương Mỹ Lâm dẫn người đến khiến cậu ta thức giấc, lúc ấy cậu ta mới cảm thấy đau đớn khắp người như thể bị người ta nhét vào bao tải rồi đánh cho một trận. Các cơ ở cánh tay chỉ cần chạm vào là đã thấy đau.
Khương Mạn chế nhạo: "Hôm nay cậu đổi sư phụ rồi"
"A..." Khương Tiểu Bảo nhìn Khương Vân Sênh với ánh mắt tò mò: "Hôm nay em đi cùng anh ấy à?"
Khương Vân Sênh cau mày, rõ ràng là anh ta không thoải mái khi Khương Tiểu Bảo gọi mình là "anh trai".
Anh ta hít một hơi thật sâu rồi nói với Khương Mạn: "Em gái, em qua đây một lát."
Khương Mạn gật gật đầu, đi theo anh ta ra phía xa.
A Tam vô thức muốn đi theo nhưng Khương Tiểu Bảo giữ chặt anh ta lại: "Anh không nhìn thấy chị tôi và anh tôi đang nói chuyện bị mật à, sao anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4611974/chuong-1015.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.