Ánh mắt của Bạc Hạc Hiên sâu không thể thăm dò được. Khương Mạn nâng mặt anh lên và hôn anh vài cái thật mạnh để trút giận.
Đêm đã khuya, Bạc Hạc Hiên cảm thấy trong người mình như có lửa đốt.
Chắc chắn, hôm nay ở chung phòng là tự mình chịu khổ rồi.
“Ngủ sớm đi!” Giọng anh lạnh lùng rồi tắt đèn, kẹp chặt đầu Khương Mạn, ôm cô vào lòng.
"Ngủ, ngủ, đi ngủ."
Cô đồng ý và nép vào khuỷu tay anh.
Sau một lúc...
Vốn dĩ Bạc Hạc Hiên đã nhắm mắt lại, sau một ngày dài mệt mỏi, ngửi thấy hơi thở của Khương Mạn, trong lòng cũng cảm thấy yên bình. Khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì anh lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh mở mắt ra cúi đầu liền thấy cả người cô đã trượt xuống dưới, đầu bị chăn che lại. Đầu cô đang gối trên khuỷu tay anh từ từ trượt xuống trượt đến ngực và sắp đến bụng anh.
Đột nhiên, mặt Bạc Hạc Hiên biến sắc, cơ thể căng cứng, vành tai đỏ bừng. Cô ấy định làm gì vậy?!
Bạc Hạc Hiên vén chăn và cố gắng kéo cô lên. Kết quả là, một luồng ánh sáng yếu ớt loé lên trong phòng. Chiếu sáng vẻ ngạc nhiên trong mắt Khương Mạn, chiếu sáng cả khuôn mặt đỏ rực của anh.
Trong sự im lặng chết người, cô rụt cổ cổ lại, cố gắng giấu chiếc điện thoại đi.
Trên chiếc điện thoại cục gạch, một ván trò chơi rắn mới lại diễn ra.
Đầu Bạc Hạc Hiên ong ong, anh nghiến chặt chiếc răng hàm sau.
Lần đầu tiên trong đời, anh biết thẹn quá hoá giận có nghĩa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4611960/chuong-1001.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.