Suốt quá trình đó, Khương Mạn không hề nói gì. Lúc này, anh mắt cô tuy cười nhưng như không cười giống như một con dao nhỏ đâm đến mức khiến cậu ta không thể ngẩng đầu lên.
"Cách kiếm tiền này buôn một lãi mười. Bảo nhi gia cậu thật sự rất giỏi."
Sau một hồi im lặng cuối cùng Khương Mạn bắt đầu tán thưởng.
Lời khen ngợi này khiến vẻ mặt của Khương Tiểu Bảo càng thêm xấu hổ.
"Chỉ cần kiếm được tiền là được rồi, em cũng không trộm không cướp!"
“Chà, cũng khá có đạo lý đấy.” Khương Mạn nhìn cậu ta rồi cười nhạo: “Hay là chúng ta cá cược thêm một lần nữa.
"Cá cược cái gì?"
"Đó là đám bạn chẳng ra gì của cậu sẽ thanh toán hóa đơn tối nay, được không?"
Khương Tiểu Bảo nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ: "Gì mà đám bạn chẳng ra gì, đều là anh em tốt của em đấy!"
Khương Mạn nhớ lần trước khi thằng nhóc này bị Khương Nhuệ Trạch đánh, những người chạy nhanh nhất là đám anh em tốt của cậu ta.
Cô cũng không nói những lời vô nghĩ nữa:
“Một chút nữa, nhóm bạn đó của cậu vào, cậu hãy vay tiền bọn họ, nói rằng mình đã trở mặt với gia đình nên đã bị khoá thẻ ngân hàng rồi.”
"Tốt nhất là nói rằng cậu đã phạm tội gì đó, gia đình cậu cũng không thể bảo vệ được nên sẽ gửi cậu ra nước ngoài, bảo bọn họ giúp đỡ cậu một chút."
Khương Tiểu Bảo trợn tròn mắt: "Đây không phải là đang lừa người à?!"
“Hoạn nạn mới biết chân tình.” Khương Mạn nhìn cậu ta với vẻ nghi ngờ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4611951/chuong-992.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.