"Tôi biết một đám trẻ, đứa lớn nhất mới tám tuổi."
"Họ từng sống trên núi và không có cha mẹ. Tất cả cái ăn cái mặc đều phụ thuộc vào sự giúp đỡ của dân làng, một năm có vài ba miếng thịt lợn để ăn đã là tốt lắm rồi".
"Bữa ăn hôm nay của cậu đủ để họ trang trải chi phí ăn uống trong cả một năm."
Tiếng nôn của Khương Tiểu Bảo dần dần ngừng lại, giọng nói của người phụ nữ như lời nguyền rủa lọt tai cậu ta từng chữ một và biến thành một cái tát.
Cậu ta nôn đến mức nước mắt lưng tròng, bối rối ấn nút xả nước, lấy giấy vệ sinh lau miệng, quay đầu nhìn Khương Mạn, hai mắt đỏ hoe, trên mặt mang nét vừa nhếch nhác vừa lúng túng, còn có chút sững sờ...
"Bữa cơm này, cô giáo Khương mời cậu, nhân tiện cho cậu bài học thứ hai."
"Tự thừa nhận mình không thể thì không có gì phải xấu hổ cả."
Khương Mạn cười hiền lành, nhưng giọng vẫn đầy ác ý và giễu cợt: "Ai bảo cậu vẫn còn là một đứa trẻ chứ? Ha ha."
Mặt Khương Tiểu Bảo lập tức tái xanh! (Ha ha ha ha! Đây mới là Khương võ thần mà tôi biết!)
(Sự vùng dậy của Khương mãnh hổ!!Hai cách dạy có thưởng có phạt này làm rất tốt!!)
(Ai bảo cậu vẫn còn là một đứa trẻ chứ? Hahaha, không có tính sát thương cho lắm nhưng tính sỉ nhục cực cao!!)
(Lớp học của cô giáo Khương đã bắt đầu rồi, nói xem làm sao để xử lý được thằng nhóc đó đây!)
(Cậu nghĩ rằng cô Khương sẽ dùng sự rực rỡ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4611936/chuong-977.html