Arthur trợn tròn mắt, tức giận đến mức thổi tung lọn tóc mái trước trán.
Chú Hiên, chú đúng là một người đồng đội ngu ngốc! Không biết tấm lòng của người tốt, hừ!
Bạc Hạc Hiên liếc nhìn tức giận của Arthur qua gương chiếu hậu, trong mắt lóe lên ý cười.
Trên đường về, Tôn Đại Ngọc gọi điện đến.
Sau khi hoàn thành công việc, cô ta đã cho trợ lý, quản lý nghỉ lễ, tự mình lái xe đến trang viên Thiên Cổ, nhưng theo định vị của Khương Mạn gửi thì cô ta đã bị lạc sau khi lái xe đến chân núi.
Quái lạ, trên bản đồ không có trang viên Thiên Cổ nào cả! Khương Mạn không tránh khỏi bị mắng.
"Bình tĩnh đi! Hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư, gửi cho tôi vị trí của cô, tôi sẽ đến đón cô."
Vẻ mặt Khương Mạn lúng túng, cả ngày hôm nay giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, lại còn phạm một sai lầm đơn giản như vậy!
Thực sự không tìm thấy ị trí của trang viên Thiên Cổ trên bản đồ...
May mà chỗ bọn họ đang ở lúc này không xa vị trí của Tôn Đại Ngọc.
Mười lăm phút sau, hai bên đã gặp nhau. Tôn Hiểu Hiểu chào Bạc Hạc Hiên, Arthur không xuống xe, cậu bé ấn cửa kính xe xuống và gật đầu với Tôn Đại Ngọc: "Cháu chào dì Đại Ngọc."
Tôn Hiểu Hiểu: "Xin chào... ơ... ờ?!!"
Khương Mạn bình tĩnh nhét Tôn Hiểu Hiểu lại vào trong xe rồi lái xe của cô ta theo xe của Bạc Hạc Hiên đi đến trang viên Thiên Cổ.
Tôn Hiểu Hiểu: "Vừa rồi là Arthur à?!"
Khương Mạn: "Ừ."
Tôn Hiểu Hiểu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4611921/chuong-962.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.