“Chuyện hại người hại mình đó có gì đáng cười cợt chứ?” Bạc Hạc Hiên thở dài.
Vậy sao? Khương Mạn vẫn còn hoài nghi.
Cô và Bạc Hạc Hiên xấu hổ nhưng người đau khổ lại là anh tư của cô!
Ánh mắt của Bạc Hạc Hiên vẫn như thường, khóe môi một bên hơi nhếch lên. Chỉ cần mình không cảm thấy xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác.
Cún Bạc có thể có những ý nghĩ xấu gì chứ?
Ánh mắt Bạc Hạc Hiên hơi cụp xuống thì tình cờ bắt gặp đôi mắt màu tím tuyệt đẹp của cậu bé trong xe đẩy. Một lớn một nhỏ, bốn mắt nhìn nhau.
Arthur lặng lẽ làm một cử chỉ, đồng thời chụm ngón trỏ và ngón cái của mình vào phía trong: Tầm nhìn hạn hẹp rồi.jpg
Trong siêu thị cực kỳ đông người. Mặc dù Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn đã trang bị đầy đủ vũ khí, nhưng cũng không khó tránh khỏi bị chú ý. May mà, hầu hết mọi người đều đang mua sắm đồ Tết, còn lại phần lớn là người trung niên và người già nên cả hai cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý.
"Cháu muốn... cái này!" Arthur chỉ vào đống khoai tây chiên vị bơ mật ong trên kệ, mắt sáng rực lên.
Cậu bé thường thấy quảng cáo khoai tây chiên này.
“Những đồ ăn vặt vớ vẩn này ăn vào sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của cháu.” Bạc Hạc Hiên cau mày nói: “Cháu không muốn cao thêm nữa à?
Arthur cụp mắt xuống, bất mãn nói: "Lâu lâu ăn một lần cũng không sao mà."
“Đúng vậy, thật là lắm lời.” Khương Mạn cũng gật đầu, đẩy Bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4611919/chuong-960.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.