"Tôi biết rằng em gái tôi rất trong sáng và tốt bụng nên con bé không thể thắng nổi một tên cáo già như anh."
Bạc Hạc Hiên: "..." Trong sáng và tốt bụng? Khương Nhuệ Trạch tức giận nhai đá viên cồm cộp, sau khi đặt cốc nước xuống, giọng đầy tức giận nói: "Cậu nhìn tôi làm gì? Còn không mau gọi tôi là anh?!"
Bạc Hạc Hiên: "..."
Anh nheo mắt nhìn Khương Nhuệ Trạch vài giây, sau đó cười rồi gật đầu: "...Anh, ba."
Trong phút chốc, Khương Nhuệ Trạch cảm thấy rất hài lòng.
Anh ta đắc ý gật đầu: "Tốt lắm, tốt lắm! Sau này khi gặp tôi nhớ gọi tôi là anh, biết chưa hả?"
Bạc Hạc Hiên ngoảnh mặt đi chỗ khác, vờ như không nghe thấy gì.
Cuối cùng, chỉ còn lại Khương Tử Mặc.
Theo một khía cạnh nào đó thì anh tư của nhà họ Khương cũng là người khác biệt nhất trong số các anh trai của nhà họ Khương!
“Chúng ta đi ra đây rồi nói?” Khương Tử Mặc nói.
Bạc Hạc Hiên gật đầu.
Bọn họ đi tới góc vườn cách đó không xa, Khương Nhuệ Trạch có chút bất mãn: "Tại sao lại phải ra đó? Thằng tư và lão Hiên có bí mật gì sau lưng chúng ta sao?"
“Ngồi xuống.” Hai chữ của Khương Lệ Sính khiến Khương Nhuệ Trạch lập tức ngừng nói.
Mắt anh nhìn vào tình trạng cơ thể trong bản thông tin, đột nhiên ánh mắt anh ta tối sầm lại.
Cuộc nói chuyện giữa Khương Tử Mặc và Bạc Hạc Hiên không kéo dài lâu, sau khoảng năm phút, hai người quay lại. Có vẻ như Bạc Hạc Hiên đã hoàn toàn chắc chắn trong vị trí em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4611898/chuong-939.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.