Những vết bầm trên cổ cô ấy chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Trước khi quay vào phòng, anh phải tự điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt mình.
Khương Mạn làm tổ trên giường, sau khi nhìn thấy anh vào thì ngồi dậy. Khóe miệng cong lên, nở một nụ cười xấu xa: “Đứng ngốc ra đó làm gì, mau giúp em mặc quần áo.”
Bạc Hạc Hiên không nhịn được cười một tiếng, tự nhiên lại thấy ngứa răng. Cảm thấy hình như anh vừa phí công tắm nước lạnh rồi.
“Trước đây không phát hiện ra em lại hư như thế này?”
Mồm thì nói thế nhưng vẫn giúp cô mặc quần áo, chỉ có điều cả quá trình chả khác nào ‘tự hành xác’. Nhìn thấy, sờ thấy, mà lại không ăn được, đấy mới chính là cảm giác dao đâm vào tim.
Sau khi Khương Mạn mặc xong quần áo, thì dựa vào người anh, “Bây giờ cảm thấy em xấu thì đã muộn rồi, không được đổi trả hàng, càng không có hậu mãi đâu!”
Bạc Hạc Hiên sờ đầu cô, hôn một cái vào khoé môi cô: “Không bao giờ trả hàng.”
Nụ hôn này Khương Mạn là người chịu thua, tôi qua mồm cô bị cắn rách, bây giờ cứ hôn là đau. Dị năng thì bị dùng cạn kiệt, cả cơ thể trống rỗng, bản thân bị thương còn không tự lành được. Nếu không thì sao phải khổ sở thế này.
Bạc Hạc Hiên cũng không tiếp tục cuộc ‘tra tấn lẫn nhau’ này nữa. Ôm cô kiểu công chúa đi lên lầu, những người làm trong trang viên vô cùng kinh ngạc trước cảnh này.
Nhưng sau khi nhìn thấy bộ mặt bình tĩnh của Khương Mạn, mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4611869/chuong-910.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.