Sở Thánh Kỳ lười biếng nói: “Cả đời ông ấy đều nghiên cứu cái gì mà võ thuật quốc gia, cảm thấy cô là một hạt giống tốt, nên muốn cô cũng gia nhập vào hiệp hội võ thuật quốc gia.”
Vừa rồi là một cơ hội rất tốt, nhưng ông Sở không nói ra.
Là vì không muốn nhân lúc người ta gặp khó khăn, dùng chuyện con ngỗng Tang Bưu để ép Khương Mạn.
“Ông ấy là một người quân tử.” Khương Mạn hiểu rõ.
Sở Thánh Kỳ bĩu môi, không nói gì, nhưng trong mắt mang theo vài phần tự hào.
“Nể mặt ông cụ nhà tôi, tôi mới nhắc cô đấy.”
Sở Thánh Kỳ nghiêng đầu nhìn cô: “Khương Mỹ Lâm có dã tâm, nhưng quyền lực không lớn, không có gì phải sợ.”
“Khương Bảo Bảo thì cô gặp rồi đấy, là một thiếu niên nổi loạn, chỉ biết chơi bời trác táng.”
“Còn về con trai cả nhà đó, cũng không phải là kẻ có dã tâm, hoàn toàn là một con mọt sách từ đầu đến chân.”
“Ba đứa con của chi thứ hai nhà họ Khương đều không có gì ghê gớm, nhưng ba của bọn họ là Khương Nghiệp Minh lại không đơn giản, trong tay ông ta có con bài quan trọng, chính vì con bài này mà chi chính nhà họ Khương luôn kiêng kỵ ông ta.”
“Nếu cô có thể lấy được lá bài này vào tay, nó sẽ tương đương với việc chặt đứt một cánh tay của nhà họ Khương!”
Khương Mạn nhìn anh ta đầy hàm ý.
Những lời này, không giống như lời của một tên công tử bột chỉ biết đua xe có thể nói ra được.
Nụ cười của Sở Thánh Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4611797/chuong-838.html