Khương Mạn cũng nhìn thấy rồi, có người lên tầng rồi, người đó rõ ràng là.....
Cô chợt như tên trộm, tay chân lóng ngóng muốn tắt máy, nhưng giọng nói sau lưng đã vang lên, cô lập tức nhét điện thoại vào túi quần.
“Tiểu Man?”
“Anh tư.” Khương Mạn quay người lại, nụ cười hoàn hảo không khuyết điểm: “Sao anh lại lên đây?”
“Trên này gió lớn, sợ em lạnh.”
Khương Tử Mặc mang một chiếc khăn choàng lên cho cô, chỉ cần mặc đủ dày thì sẽ không cần sợ giá rét.
Nhưng mà anh ấy biết, em gái anh ấy sợ lạnh, không chỉ vì vấn đề sinh học.
Cái lạnh của Mạt Thế, vẫn luôn là bóng ma và là cơn ác mộng đối với Khương Mạn.
“Cảm ơn anh tư.” Khương Mạn quấn khăng choàng lên, cười rạng rỡ.
Khương Tử Mặc lại đưa cái ly cho cô, “Sữa ấm, uống rồi đi ngủ sớm đi.”
“Dạ.” Khương Mạn thành thật gật đầu, cầm lấy ly uống từng ngụm lớn.
Khương Tử Mặc cũng không vội đi, đứng nhìn cô một lúc, Khương Mạn thấy vậy liền hỏi: “Anh tư có chuyện gì muốn nói với em sao?”
“Có vài lời muốn nói.” Khương Tử Mặc gật đầu: “Lần trước em nói em thích Bạc Hạc Hiên……”
“Hử!”
Khương Mạn bị sặc ngụm sữa trong miệng.
“Tiểu Man!”
Khương Tử Mặc giật mình, vội vàng đón lấy cái ly trong tay cô, sau đó bắt gặp ánh mắt ai oán của em gái mình
Khương Mạn bị sặc có hơi nghiêm trọng, ho đến mức không hiểu sao mà sữa trong miệng sặc lên cả mũi...
Cảnh tượng đó quá kinh hãi.
“Khụ…anh tư…em...khụ...”
“Đừng nói nữa, mau đi vào phòng vệ sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4611696/chuong-737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.