“Em và thằng tư cứ về nghỉ ngơi đi, còn lại giao cho anh.”
“Vâng.”
Khương Mạn không nói gì thêm nữa, Khương Tử Mặc lại càng im lặng.
Sau khi hai bọn họ rời đi, Khương Nhuệ Trạch rất bất mãn: “Anh cả, anh để em gái và thằng tư đi làm gì, em còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi mà.”
“Để hai đứa nó có thời gian với nhau.”
Khương Lệ Sính thành thật nói: “So với hai chúng ta, em gái và thằng tư ở riêng với nhau càng dễ nói chuyện, có nhiều chuyện chúng ta không hiểu được nhưng thằng tư nó có thể hiểu.”
Khương Nhuệ Trạch lẩm bẩm trong mồm: “Em cảm thấy em cũng hiểu được…..”
Trong phòng lại im lặng đến lạ thường, Khương Nhuệ Trạch không thấy anh mình trả lời quay qua nhìn thì không khỏi sững sờ. Trong ấn tượng của anh, anh cả là một người uy nghiêm kiên định, tất cả mọi việc đều xử lý bằng lý trí, khuôn mặt không bao giờ lộ ra biểu cảm gì. Giống như một ngọn núi vững trãi.
Từ khi anh còn nhỏ, người anh cả Khương Lệ Sinh này chính là người ngăn mọi ác ý đau khổ trên thế giới này cho anh. Lúc này Khương Lệ Sính đứng cô độc một mình, hai mắt nhắm lại như che giấu chút hồng hồng trong khoé mắt.
“Anh cả……”
Khương Lệ Sính hít một hơi thật sâu, từ từ mở mắt ra, như đè nén lại mọi cảm xúc trong lòng, giây phút này sự âu sầu như làm cả người anh như già đi mười tuổi.
Sự âu sầu này như lan ra giữa hai ch ân mày, âm thanh có chút chua xót: “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4611657/chuong-698.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.