“Ông!” Sở Thánh Kỳ hô lên, bàn tay đang giấu sau lưng của anh ta đang không kiềm chế được mà phát run.
Ban nãy anh ta có ý muốn làm Bạc Hạc Hiên phải chịu thiệt, lúc nắm tay đã dùng sức.
Kết quả là vừa chạm vào tay nhau, hắn đã cảm thấy bản thân như đang nắm một cục đá, sau đó là cảm nhận được một lực ập tới như sóng triều, xương bàn tay của anh ta giống như sắp bị bóp vỡ vụn!
Nếu không phải ông Sở phát hiện sớm, chỉ muộn thêm mười giây nữa thôi thì Sở Thánh Kỳ đoán chừng bàn tay phải của anh ta sẽ bị phế mất!
Sở Thánh Kỳ vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng thái độ của ông lão nhà anh ta lại càng khiến người ta khó hiểu.
Ông cụ sao lại khách sáo với cái tên nhãi này vậy?
Hình như……có chút kiêng dè!
“Câm mồm! Cái thứ mất dạy!” Ông Sở răn đe.
Sở Thánh Kỳ tuy là ham chơi, nhưng cũng không phải là không có đầu óc, anh ta phát giác ra có điểm không đúng, ánh mắt nhìn Bạc Hạc Hiên lại có thêm một chút suy đoán và cân nhắc.
Có thể khiến ông cụ nhà anh ta thay đổi sắc mặt nhanh đến vậy, cái thằng nhãi tên Bạc Hạc Hiên này....không lẽ là có lai lịch gì đó?
Đồng chí lão Vân hết hồn, ngạc nhiên không nói nên lời, ánh mắt nhìn Bạc Hạc Hiên tràn đầy nghi ngờ.
Không để tâm ánh mắt của mọi người, Bạc Hạc Hiên trực tiếp ngồi xuống, cầm cái bình giữ nhiệt hình Peppa chẳng ăn nhập gì với hình tượng của mình lên, uống một ngụm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4611626/chuong-667.html