Đưa Khương Mạn về tới cửa phòng.
Lúc cô định đóng cửa, nhìn thấy hai người ngoài cửa, một lớn, một nhỏ, biểu cảm rất lạ, ánh mắt cô lúc thu về vừa khéo đụng vào ánh mắt Bạc Hạc Hiên.
Chợt nhớ ra hai chữ ‘danh phận’
Khương Mạn đóng cửa nghe cạch một cái.
Cô dựa vào cửa, lấy từ trong túi một cái kích tia lửa trước giờ luôn mang bên mình, ấn rẹt rẹt một lúc.
“Không cho một danh phận rõ ràng thì có vẻ không được nghĩa khí cho lắm……”
Khương Mạn làu bàu, tay vỗ bộp bộp lên mặt.
Dopamine lại xông lên não rồi!
Bên ngoài cửa.
Khương Husky mắt nhìn chăm chú.
Bạc Hạc Hiên rũ mắt nhìn anh ta, bàn tay đặt trên đầu Arthur.
Đôi mắt Arthur lộ vẻ hung dữ, có thể tưởng tượng được nếu Bạc Hạc Hiên buông tay ra thì sẽ xảy ra bi kịch cỡ nào.
“Tuy là anh hai phải đi rồi, nhưng tôi vẫn ở đây, tôi sẽ theo dõi cậu mọi lúc đấy!”
Khương Nhuệ Trạch giơ hai ngón tay chỉ vào mắt mình, rồi lại chỉ vào Bạc Hạc Hiên, ý cảnh cáo vô cùng rõ ràng.
“Tôi biết một giáo sư rất giỏi.” Bạc Hạc Hiên chậm rãi nói: “Dạy theo năng khiếu, chắc sẽ rất hợp làm gia sư của cậu.”
Khương Nhuệ Trạch sắc mặt có chút biến hóa.
Bạc Hạc Hiên dẫn Arthur xoay người rời đi, chiếc máy bay yểm trợ nhỏ lúc đi còn dùng khóe mắt liếc người ta, giọng nói chất vấn: “Chú đó và thím thật sự là anh em ruột sao? Có phải là ôm nhầm không vậy?”
Bạc ảnh đế: “Con người không phân cao thấp, sang hèn, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4611607/chuong-648.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.