Lan Quy nhếch môi, lực trên tay giảm bớt, hắn nắm lấy cằm Bất Ly, nhẹ nhàng hôn lên môi Bất Ly.
Giọng nói nỉ non nhưng lại cực kỳ uy nghiêm.
“Con ác quỷ này là do tự tay ngươi thả ra, cho dù xuống địa ngục, cũng tuyệt đối không buông tha cho ngươi!”
Hắn cắn mạnh lên môi Bất Ly, ánh mắt sắc bén nhìn ‘hắn ta’.
Giống như trút giận, giống như báo thù.
“Mục Khuynh sẽ chết! Còn ngươi...trẫm sẽ để ngươi ở bên cạnh trẫm, nhưng cả đời này ngươi đừng hòng rời xa trẫm nửa bước!!!”
Bất Ly gần như tê liệt mà nhắm mắt lại, nụ hôn của Lan Quy dồn dập ập tới như quân xâm lược.
Giống như một con dã thú không biết no là gì.
Bất Ly chau mày, trong cơ thể ‘hắn ta’, thứ cổ trùng chết tiệt đó lại bắt đầu hoạt động.
Lan Quy phát giác được sự thay đổi của ‘hắn ta’, bật cười chế giễu.
“Hận trẫm như vậy, lại mong có được máu của trẫm sao?”
“Ly nô, nếu ngươi ngoan ngoãn một chút thì tốt rồi ……”
Giọng nói dịu dàng của hắn bỗng chốc trở nên uy nghiêm.
Giống như mở ra một cơn ác mộng.
Bất Ly trừng mắt, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, hắn nhìn Lan Quy: “Nếu ta nghe lời ……ngươi có tha cho Mục Khuynh không?”
Động tác của Lan Quy ngừng lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Tới nước này rồi, cái mà ngươi quan tâm nhất vẫn là sự sống chết của Mục Khuynh?”
Bất Ly lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi có thể giết Mục Khuynh, nhưng đồng thời, nếu ta muốn tìm tới cái chết, ngươi cũng không cản nổi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4611576/chuong-617.html