Mắt Khương Mạn loé lên, nói thế nào nhỉ, cô và Bạc Hạc Hiên từ lúc quen biết tới giờ cũng chưa bao giờ nghe anh ấy kể về chuyện của bản thân.
Hoá ra…..anh ấy cũng mất bố mẹ? Còn có một người em gái tàn tật?
Khương Mạn lại nhớ tới lúc ở thôn Hổ Khẩu, bọn họ mua nạng và xe lăn cho Tiểu Lý Quân, thảo nào Bạc Hạc Hiên lại quen thuộc những thứ đó như vậy. Nhưng lúc đó lại chả có ai nghĩ nhiều.
“Thế bố anh ấy thì sao?” Khương Mạn hỏi tiếp.
Chả biết từ lúc nào cô lại tò mò về chuyện của người đàn ông này, có lẽ bản thân cô cũng không nhận thức được bản thân mình đang làm gì.
Nhắc tới bố Bạc Hạc Hiên, Khương Nhuệ Trạch lại không nói gì.
“Trước đây anh bảo dùng tin tức của cậu ta để giao dịch với em, em chả bảo là không tò mò còn gì?” Khương Nhuệ Trạch bắt đầu căng thẳng: “Em gái à, em tỉnh táo chút đi, đàn ông không phải thứ tốt đẹp gì.”
May mà Mễ Kỳ đã đi từ nãy, Khương Mạn nhìn Khương husky – người đang quên mình cũng là đàn ông, cô lắc đầu cướp lấy chìa khoá trên tay anh: “Vẫn còn sớm, không về nhà, đi chỗ khác.”
“Đi đâu?”
Khương Mạn nhếch mép: “Không phải cần bắt người à? không thi đấu nữa à?”
Thần sắc của Khương Nhuệ Trạch hơi đổi: “Em nói cuộc đua xe á? Em đừng lo lắng, bây giờ anh em chúng ta đã đoàn tụ rồi, có cách để bắt Khương Hổ thôi……”
“Nếu anh có cách thì đã chả phải cầu xin Bạc Hạc Hiên như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4611412/chuong-453.html