Khương Nhuệ Trạch đột nhiên im lặng, ánh mắt ẩn dưới cặp kính râm, lộ ra vẻ cảnh giác. Đương nhiên Bạc Hạc Hiên không gọi anh ta bằng tên, miệng của tên khốn đó giống như uống phải thạch tín, toàn là độc!
Trước đây, Khương Nhuệ Trạch đã bị nhiễm độc rất nhiều lần, sau khi Bạc ảnh đế "rửa tay gác kiếm", anh ta mới may mắn thoát khỏi.
“Có chuyện gì thì cô cứ nói thẳng đi!” Giọng điệu của Khương Nhuệ Trạch trầm xuống, bắt chước giọng điệu của người bạn cũ.
Khương Mạn suy nghĩ một chút rồi, hỏi một cách thăm dò: "Anh ấy... có phải bình thường đều gọi anh là Yêu Nhi không?"
“Phụt” Lộ Lộ đang uống nước, khi nghe thấy câu hỏi này mà phun cả nước ra.
A Triết xen vào: "Đây không phải là tên của con cún nhà anh Bạc sao?"
Khương Nhuệ Trạch tức giận: "Có phải cô muốn sỉ nhục tôi không?"
Khương Mạn không nói thêm lời nào, đeo tai nghe vào, tiếp tục giả vờ như không biết gì.
Quả nhiên, giàu trí tưởng tượng quá cũng không ổn, cũng đúng... Cho dù khẩu vị của Bạc ảnh đế có mặn đến đâu, anh ấy cũng sẽ không thể thích một con husky hình người được...
Lúc này, Bạc ảnh đế đang ở trên máy bay liên lục hắt hơi. Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh ở sân bay Bắc Thành.
Khi từ cửa VIP đi ra, Cố Trầm bối rối nhìn Bạc Hạc Hiên: "Thánh chăm sóc bản thân như cậu mà còn để bị cảm à? Vừa gặp đã thấy cậu hắt xì hơi liên tục."
Bạc Hạc Hiên hơi nhíu mày, bật nguồn điện thoại, nhẹ giọng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4611262/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.