“Tự tay gọt táo, thì tự ăn sạch đi!”
Khương – võ thần nghiêm khắc ra lệnh.
Khoé môi của Bạc Hạc Hiên không tự chủ nhếch lên, nhai miếng táo trong mồm, vị ngọt dần dần lan ra đầu lưỡi còn chưa kịp nuốt xuống, vị ngọt đã lan cả vào tim.
“Dữ thật……Tiểu Yêu Nhi……” anh nhỏ giọng nói. Ba chữ cuối cùng nói vô cùng nhỏ.
“Anh nói cái gì?”
“Tôi nói em và con Yêu Nhi nhà tôi dữ như nhau.”
“Sao thế được.” Mặt Khương Mạn nhăn nhó lắc đầu: “Tôi phải dữ hơn nó chứ.”
Bạc Hạc Hiên không nhịn nổi nữa, nghiêng đầu cười ngặt nghẽo. Tiếng cười từ tinh tế cao quý chuyển sang sảng khoái thoải mái. Không còn thấy kiểu bông hoa cao quý trên núi cao, cũng không phải loại cao ngạo khó với.
Khương Mạn sững sờ một lúc mới nhận thức được anh ta đang cười mình, bất giác siết chặt nắm đấm. Một lúc sau khuôn mặt biến hoá, nắm đấm cũng được buông lỏng. Hay là cứ đấm chết tên đàn ông này đi nhờ?
Nhưng mà làm vậy thì hình như hơi vô nhân tính, dù gì bữa trưa anh ta cũng mời mình ăn, lại còn tới nhà giúp cô dọn dẹp……Thôi không giết nữa, nhưng mà cục tức trong lòng không nuốt nổi.
Đang lúc cô do dự, thì Bạc Hạc Hiên dừng cười, sau đó lại chủ động giơ tay ra.
“Làm gì?” Khương Mạn bướng bỉnh hỏi một câu.
“Cho em đánh một cái để đỡ tức.” Đôi mắt sâu thẳm tuyệt đẹp của người đàn ông, giống như muốn câu đi hồn phách của người khác, trên môi còn nở nụ cười cưng chiều.
Ánh mắt Khương Mạn loé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4611177/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.