Có lẽ là tiêu cực quá thành tích cực, lúc lão Lý tới vẫn còn dáng vẻ bệnh tình nguy kịch, tinh thần lúc này giống như là hồi quang phản chiếu*.
(hiện tượng người bệnh trước khi chết đột nhiên lại vô cùng tỉnh táo)
Chỉ vì hai câu nói của Khương Vân Sênh và Bạc Hạc Hiên.
“Đạo diễn Khương thật sự chuẩn bị thành lập một quỹ học bổng hỗ trợ học sinh sao? Còn lấy tên quỹ là ‘Một cuộc sống khác’?”
Lão Lý không dám tin, lại hỏi một câu.
Khương Vân Sênh gật đầu nói: “Tôi ở cùng bọn trẻ trong thôn rất vui, thành lập quỹ học bổng cũng là dự định sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng.”
“Còn về tên của quỹ hoạt động……” Anh ta cười: “Một cuộc sống khác trên thế giới, tôi cảm thấy cái tên này rất hay, rất có ý nghĩa cảnh tỉnh.”
Lão Lý hít sâu một hơi, rót một cốc rượu, “Tôi kính cậu, gặp được cậu là may mắn của đám nhỏ.”
Khương Vân Sênh bật cười, lấy trà thay rượu cụng ly với ông.
“Thành lập quỹ học bổng cũng có ý đồ riêng của tôi.”
Anh ta thở dài một hơi: “Hy vọng em tôi cũng có thể gặp được người tốt, lúc cần người giúp đỡ cũng có người có thể ra tay trợ giúp.”
“Các cụ có câu, làm người tốt sẽ được đền đáp, em cảm thấy đạo diễn Khương nhất định có thể tìm thấy em gái của mình!” Tang Điềm nói rất chắc chắn: “Chị, chị thấy sao?”
Khương Mạn gật đầu: “Lương thiện là một sự lựa chọn, tôi tin rằng, người đón chờ ánh sáng sẽ được ánh sáng chiếu rọi.”
Sau khi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4611140/chuong-181.html