(Ha ha ha ha! Khương Mạn cười, sống chết khó đoán! Ông chủ sắp khóc rồi!)
(Ông chủ: Ôi! Những cô gái này không phải là người tốt!)
(Khương Mạn thật sự quá giỏi, còn có gì mà cô ấy không biết không? Đột nhiên tôi cảm thấy thương ông chủ đó.)
(Giữa thành thị bộn bề, tôi muốn về nông thôn, nông thôn có Khương Mạn, tất cả đều đem hết cho cô!)
Ông chủ chưa kịp kiểm soát tuyến lệ thì tuyến mồ hôi đã sụp đổ rồi. Ông ta lau mồ hôi lạnh trên trán, không nhịn được liền lên tiếng: "Nếu ném lại mà trúng ngỗng thì không.. không tính được... chỉ được tính là một con..."
"Như vậy sao?"
Khương Mạn đột nhiên nhận ra, nói với giọng điệu chân thành: "Ông chủ, ông thật tốt bụng, ông còn nhắc nhở tôi, suýt chút nữa tôi đã lãng phí một nửa trong số hai mươi vòng còn lại rồi."
Ông chủ: "…"
Người xem: "Ha ha ha!!!"
"Ông chủ thật ngốc!"
"Vậy ông nhắc nhở cô ấy làm gì? Muốn chủ động tặng ngỗng à?"
Khương Mạn giơ ngón tay cái lên, khen ngợi một cách chân thành: "Ông chủ là một người bán hàng có lương tâm, là một người tốt!"
Ông chủ: Cô đi mà tìm người tốt của cô! Tôi không cần!!
Bạc Hạc Hiên hơi nhướng mày, liếc nhìn Khương Mạn đầy ẩn ý.
Thứ gọi là người tốt này... Hình như anh cũng đã từng nhận được.
Bây giờ nhìn kỹ lại, câu người tốt do cô gái này nói ra hình như không giống một lời khen? Vừa được khen là người bán hàng có lương tâm, vừa được khen là người tốt, ông chủ muốn nuốt lời cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4611086/chuong-127.html