Bạc Hạc Hiên trả lời xong Khương Mạn cũng không hỏi nhiều nữa. Người đàn ông trước mặt cho cô cảm giác quen mắt. Giống như gặp được đồng loại vậy.
“Vậy tôi về khách sạn trước, làm phiền anh trả điện thoại lại cho tôi.”
Khương Mạn nhìn anh ta một cái: “Không phải ngại.”
Cả mắt và mày của Bạc Hạc Hiên đều nhếch lên, khóe môi cong cong nói nhỏ: “Được.”
Đợi Khương Mạn đi xa, anh ấy mới bước về phía người đàn ông cả người như hoà vào trong bóng đêm kia. Nghiêng đầu nhìn cái đầu đinh của đối phương, Bạc Hạc Hiên bắt lại nắm đấm của người đối diện, dùng ánh mắt thâm trầm hỏi: “Muốn chết?”
Khương Nhuệ Trạch thu lại nắm đấm, cười nhạo nói: “Lâu rồi không gặp, vẫn xấu tính như trước.”
“Tuỳ từng người thôi.” Bạc Hạc Hiên lạnh nhạt nói một câu.
Khương Nhuệ Trạch đã quen với cách nói chuyện độc mồm của đối phương, khịt mũi nói: “Kể cũng đúng, lần đầu tiên tôi thấy cậu dịu dàng với người khác giới như thế, dựng hết cả tóc gáy rồi.”
“Đây vẫn là kẻ vô cảm, không biết thương hoa tiếc ngọc mà tôi biết sao?”
Bạc Hạc Hiên lạnh lùng lườm một cái: “Kẻ địch trên chiến trường không phân nam nữ.”
“Đúng vậy, cậu đã rửa tay gác kiếm lâu rồi.” Khương Nhuệ Trạch cười một cách kỳ quái: “Cho nên cô gái lúc nãy, là địch hay là……nhân tình?”
Mưa nhỏ dần.
Khương Nhuệ Trạch tháo kính râm xuống, mặt mày lạnh lùng, đường nét khuôn mặt góc cạnh như con lai. Nhìn có vẻ thấp hơn Bạc Hạc Hiên một chút, khoảng 1m85.
“Làm vài ly chứ?”
“Mai còn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4610996/chuong-37.html