Chương trước
Chương sau

“Anh đang nói chuyện với tôi sao?” Khương Mạn thắc mắc.
Sở Thánh Kỳ: "..."
Khương Mạn tự hỏi: "Chúng ta thân thiết lắm sao?"

"Khương Mạn!!"
Khương Mạn chỉ hướng Khương Tiểu Bảo rời đi: "Cậu bạn nhỏ của anh đi rồi, anh cũng mau đi đi."
“Cô điên à, tôi thì bạn bè gì với thằng nhóc đó!” Sở Thánh Kỳ trừng mắt.

Hôm nay, anh ta đến đây ăn và chỉ tình cờ gặp Khương Tiểu Bảo thôi!
Ba tên cặn bã đó đã bị Lý Mặc lôi đi rồi. Về lý do tại sao thư ký Lý này lại ở đây, Khương Mạn cũng không hỏi.
Sở Thánh Kỳ vẫn chưa rời đi.
"Cô và Lý Mặc quen nhau như thế nào? Chẳng lẽ... thông qua Bạc Hạc Hiên đó sao?"
Sở Thánh Kỳ đi theo sau cô, hỏi một cách thăm dò.
Lần trước sau khi gặp Bạc Hạc Hiên ở phía bắc, thái độ của ông nội anh ta đã rất kỳ lạ. Khi đó, Sở Thánh Kỳ nghi ngờ thân thế của Bạc Hạc Hiên, hôm nay, lại thấy Lý Mặc xuất hiện bên cạnh Khương Mạn.
Lý Mặc là cánh tay đắc lực của Bạc Thiên Y! Khắp Đế Quốc ai mà không biết rằng, anh ta giống như cái bóng của Bạc Thiên Y?
Bạc Thiên Y, Bạc Hạc Hiên... Câu trả lời vô cùng rõ ràng!
Chẳng trách ông nội anh ta nói rằng người đàn ông tên là Bạc Hạc Hiên... có thể là vương tử chưa từng lộ diện của Đế Quốc?
Sở Thánh Kỳ cười nhìn Khương Mạn đầy ẩn ý: "Cô im lặng nghĩa là ngầm thừa nhận sao?"
Khương Mạn dừng bước, quay đầu nhìn anh ta: "Anh nhắc tôi mới nhớ, nghe nói khi ở phía Bắc anh đã gây rắc rối cho Bạc Hạc Hiên à?"
Sở Thánh Kỳ hơi nhướng mày, anh ta thật sự đã từng gây rắc rối với tên họ Bạc kia, sau đó suýt mất một cái tay.
"Vậy thì sao?"
Khương Mạn quay đầu lại, mặt không biểu cảm hỏi: "Vậy anh đã bắt nạt anh ấy à?"
Cái quái gì thế?! Sở Thánh Kỳ sững sờ, ai bắt nạt ai chứ?
Lần trước Bạc Hạc Hiên nói chuyện điện thoại với cô đã nhắc đến nhà họ Sở. Sau đó lỡ miệng nhắc đến nói tay anh bị đau, Khương Mạn truy hỏi, anh mới nói khi bắt tay Sở Thánh Kỳ đã dùng nhất thốn quyền với mình.
Lúc này khi nhìn thấy anh ta, Khương Mạn đã quên mất rằng Bạc ảnh đế là một người đã thay đổi gen.
“Tên họ Bạc kia nói tôi bắt nạt anh ta à?!” Sở Thánh Kỳ cười lớn.
Không biết xấu hổ!!!
“Anh ấy không nói.” Khương Mạn đính chính lại: “Tôi nghĩ rằng anh đã bắt nạt anh ấy.”.
Sở Thánh Kỳ tức đến nghẹn họng.
“Khương Mạn.” Vẻ mặt Sở Thánh Kỳ bớt đùa giỡn lại, liếc nhìn hai người Lam Tâm ở cách đó không xa, hạ giọng nói: “Bạc Hạc Hiên không nói cho cô biết anh ta là ai à?
Khương Mạn không nói gì.
Anh ta chế nhạo: "Xem ra cô thật sự không biết, không thì tại sao lại nói tôi bắt nạt anh ta chứ."
Khương Mạn vẫn mỉm cười và nhìn anh ta một cách lịch sự.
"Tên đàn ông không thành thật đó có ý gì? Ông nội tôi nịnh nọt cô muốn mời cô vào hiệp hội võ thuật quốc gia gì đó. Đương nhiên, chuyện đó không hề thú vị!"
Sở Thánh Kỳ hơi hất cằm lên: "Cô không nhất thiết phải có ý thù địch với tôi như vậy. Chúng ta cũng coi như đánh rồi mới quen biết nhau. Tôi vẫn sẽ nói câu đó, chỉ cần cô gật đầu gia nhập câu lạc bộ của tôi, điều kiện tuỳ cô đưa ra!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.