Chương trước
Chương sau

"Trong Đế Quốc có bốn gia tộc lớn, không phải là cô không biết chứ? Gia tộc họ Khương đứng sau Evergreen Capital!"  
Nhà họ Khương? Khương Mạn nhướng mày nhìn phó tổng giám đốc Vương. Xem ra lần này cô thật sự không chém nhầm người...  

"Trần Bảo kia cũng là một con rắn độc, Phong Lăng đã rớt đài rồi, nhưng tập đoàn Thiên Phong phía sau anh ta vẫn còn tồn tại. Nếu bị trúng bẫy, sau này cô sẽ rất khó có thể tiếp tục ở lại giới giải trí này..."  
Khương Mạn mỉm cười: "Vậy thì tôi chờ xem sao."  
Lam Tâm sững sờ nhìn cô, trong lòng rất lo lắng, cô ta muốn nói sao cô lại bướng bỉnh, cứng đầu như vậy!! Nhưng Khương Mạn là ân nhân của mình, sao cô ta có thể nói ra lời như vậy được!  

"Ừm, không cần biết ngày mai như thế nào, bây giờ chúng ta hãy mau đi thôi, nếu cảnh sát thực sự đến..."  
Lam Tâm cảm thấy cảnh tượng hiện tại quá hỗn loạn, thực sự không tốt đối với Khương Mạn.  
Cô ta rốt ruột như vậy, nhưng Khương Mạn cũng không coi trọng, Lam Tâm đang định tiếp tục thuyết phục thì tiếng gõ cửa vang lên.  
"Cô Khương có ở trong đó không?"  
Khương Mạn nhìn về phía cửa, giọng nói này là...  
"Tôi là Lý Mặc."  
Đây là thư ký của em gái Bạc Hạc Hiên!  
Khương Mạn đi thẳng tới mở cửa, khi cửa vừa mở, ba người Trần Bảo dùng cả tay chân xông ra ngoài như nhìn thấy một chiếc phao cứu sinh!  
"Cứu mạng!"  
"Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát đi!!"  
"Khương Mạn đánh người, minh tinh Khương Mạn đánh người rồi! Cô ta cũng xúc phạm lòng tự tôn và chà đạp lên nhân phẩm của chúng tôi"  
Cả ba không ngừng hú hét, mặc kệ Lý Mặc có phải là đồng minh hay không, họ chỉ mong có người tới để kêu cứu.  
Khương Mạn nghe tiếng hét như chuông của bọn họ, trong đầu liền nghĩ: Hình như vẫn bị đánh hơi nhẹ...  
Lý Mặc vẫn nở nụ cười, bị bọn họ ôm lấy đùi nhưng anh ta vẫn rất bình tĩnh, gật đầu với những vệ sĩ ở phía sau. Ba người Trần Bảo lập tức bị túm lại, lần lượt bị ấn vào sau gáy và ghì đầu xuống đất.  
Sau đó Lý Mặc mới nói: "Cô Khương không sợ hãi sao?"  
"Có một chút, bọn họ quá đáng sợ."  
Ba người vừa ra khỏi hang cọp thì lại vào hang sói đều trợn tròn mắt: Rốt cuộc ai mới là người đáng sợ?!!  
Lòng dạ đàn bà thật đáng sợ!  
"Ồ, đúng rồi! Tôi có bằng chứng!" Khương Mạn mở đoạn video mình quay được ra, sau khi xem xong Lý Mặc liền cau mày: "Sỉ nhục phụ nữ nơi công cộng, chà đạp nhân quyền, quả thực là ba tên cặn bã!"  
Ba người của Trần Bảo tức đến mức suýt ngất đi!  
Rốt cuộc ai chà đạp ai, ai sỉ nhục ai?!  
Rõ ràng là ba người bọn họ bị ngược đãi giống như chó cơ mà?!  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.