Chương trước
Chương sau

Đối với yêu cầu của em gái, trong lòng Khương Tử Mặc không biết đã vui mừng cỡ nào.    
Đương nhiên là thoải mái phối hợp, gỡ khẩu trang xuống, ánh mắt cưng chiều đặt trên người Khương Mạn, “Nghịch ngợm.”    

Anh ấy quá hiểu Khương Mạn, giống như hiểu bản thân mình vậy.    
Nhìn thấy em ấy làm nũng với mình, thậm chí còn khoe khoang với người khác về người anh trai này, Khương Tử Mặc có thể cảm nhận được sự tín nhiệm tuyệt đối từ em gái!    
Bản thân anh là một điều khiến em gái anh tự hào đấy!    

Không phải kẻ điên, không phải một anh trai bị chứng tự kỷ, không biết cách biểu đạt, giống như một khúc gỗ.   
Đối với Khương Tử Mặc mà nói, không có điều gì khiến anh yêu thích hơn là cảm giác được công nhận này.   
Chị Lam ở đối diện đã đơ luôn rồi.    
Giống như tâm hồn treo ngược cành cây, phiêu du đi tới nơi xa rồi....   
Chị Lam cười trong nước mắt, giọng nói khẽ run: “Cậu là Nine? Là Nine mà vừa rồi mới hoàn thành buổi biểu diễn đó sao?”    
“Là tôi.” Khương Tử Mặc gật đầu.  
Chị Lam hít sâu một hơi, vịn vào sofa mà đứng lên, vén tóc ra sau tai một cách thanh lịch, mỉm cười nói: “Thật ngại quá, thất lễ rồi, ba phút, ba phút sau tôi lập tức quay lại!”    
Chị Lam bước trên chiếc giày cao gót, trang nhã rời đi.    
Khương Mạn bắt đầu vặn đồng hồ.  
Khương Tử Mặc nghi ngờ: “Người đại diện của em sao vậy?”    
“Ối giồi ~ chắc là cần bình tĩnh lại một chút đấy mà.” Khương Mạn đếm đồng hồ.  
Sau ba phút, Chị Lam đã bình tĩnh trở về rồi.    
Còn không quên rót cho Khương Tử Mặc một ly nước, “Đây là trà bạc hà, có thể bảo vệ cổ họng.”    
“Cảm ơn.” Khương Tử Mặc gật đầu.  
Chị Lam ngồi xuống phía đối diện, chỉ ba phút ngắn ngủi, cô ấy đã kịp dặm lại lớp trang điểm, trông giống như là một nữ quản lý cấp cao, vừa xuất sắc, vừa biết cách làm việc.  
Giống như cái người ban nãy ngã xuống thảm không phải là chị ấy vậy.    
Khương Mạn khoe khoang thành công rồi, thích thú nhìn chị Lam biểu diễn một màn thay đổi sắc mặt.   
Chị Lam lén lườm cô một cái, cái con bé xấu xa này cố ý làm chị mất mặt mà!  
“Không đúng, Nine là anh trai em, vậy mấy ngày nay cư dân mạng đang bàn tán rầm rộ về Tiểu Man thế chẳng phải……”  
Chị Lam tỉnh táo lại, vẻ mặt ngạc nhiên: “Em thật sự là Tiểu Man?”  
“Là em đó.” Khương Mạn gật đầu, thắc mắc hỏi: “Cho dù không chụp được chính diện nhưng chị chắc cũng nhận ra em mà phải không?”    
Người bên cạnh Khương Mạn chỉ cần nhìn dáng người đó một cái là có thể chắc chắn được thân phận của cô mới phải.    
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.