Chương trước
Chương sau

Khương Mạn không tức giận cười cười, ra tay nhanh như chớp túm lấy cái cà vạt của Phong Lăng, sau đó vặn tay anh ra ngược ra sau gáy.   
Sau đó thuận theo tư thế túm lấy gáy của anh ta, đạp một đá anh ta bay vào phòng họp.   

“Arthur không cho người khác vào đây.”  
Nói xong Khương Mạn cười híp mắt đi vào trong. Sau khi đóng cửa phòng họp lại, Khương Tử Mặc và Arthur đứng ở bên ngoài.   

Những thành viên quản lý cấp cao của Thiên Phong Entertainment nhìn tình hình này muốn xông vào. Khương Tử Mặc còn chưa kịp động tay thì Arthur đã túm lấy tên cầm đầu đẩy một cái, gã ta bắn ra xa. Đám người kinh ngạc nhìn thằng bé.   
“Thằng nhóc lông vàng này là cái thứ gì vậy?”  
“Bảo vệ đâu? Mau tới đây!”  
“Khương Mạn điên rồi, cô ta điên thật rồi!!”  
Trong phòng họp, Phong Lăng vật vã mãi mới cởi được cái cà vạt, Khương Mạn đứng ở cửa thản nhiên ấn cái nút ở trên tường, tất cả cửa kính trong phòng họp biến thành kính mờ ngăn cản tầm nhìn ở ngoài.   
Khương Mạn mặc một cái áo khoác lông croptop, quần bò bó và một đôi boot cao, cô từ từ cởi chiếc áo khoác ra rồi khởi động chân tay. Ở trong là chiếc áo bó cổ cao tôn lên đường cong hoàn hảo trên người cô.   
Nhưng mà Phong Lăng biết chả có bất kỳ sự quyến rũ nào vào giây phút này. Trước mặt nhiều người anh ta còn dám hung hăng thể hiện, nhưng bây giờ ở đây chỉ có anh ta và Khương Mạn……Mặc dù anh ta chưa từng tận mắt thấy cảnh Khương Mạn đánh người, nhưng bây ngón tay út của anh ta vẫn còn đau như bị gãy.   
“Khương Mạn tôi cảnh cáo cô không được làm loạn!”  
“Trong phòng họp có camera, cô mà dám làm gì tôi, tôi sẽ bắt cô trả giá.”  
“Đây là Đế Quốc, đừng tưởng rằng Khương Lệ Sính có thể che chở cho cô, mấy anh em nhà cô chả qua là loại con hoang mà nhà họ Khương không thèm nhận thôi!”  
Khương Mạn dừng chân, nụ cười trên mặt tắt dần.  
Phong Lăng thấy lạnh run, giây phút này anh ta cảm thấy như là bị một thú săn mồi nhắm tới.   
Một tiếng bang vang lên.   
Camera ở góc phòng họp phát nổ, còn bắn ra tia lửa cháy xèo xèo. Anh ta quay đầu nhìn thấy Khương Mạn đang từ từ tới gần.  
“Cô ---”  
Anh ta còn chưa nói xong Khương Mạn đã đi tới nắm lấy cằm của anh ta, nở một nụ cười tàn nhẫn. Tay vừa dùng lực khớp hàm của Phong Lăng bị tháo ra. Giây phút cô bỏ hàm Phong Lăng ra Khương Mạn lập tức dùng sức ấn cả người anh ta nằm bẹp dí xuống đất.   
Cơn đau dữ dội ập tới làm anh ta thiếu chút nữa ngất lịm, giọng nói ấm áp một cách quỷ dị của người phụ nữ vang lên, làm cho lông tơ trên người anh ta dựng hết cả lên: “Ngoan nào, nghe lời, nắm chặt tay vào.”  
Phong Lăng còn chưa kịp phản ứng Khương Mạn đã nắm lấy tay còn lại của anh ta, cưỡng chế bắt anh ta nắm chặt tay lại. Anh ta đau tới mức cả người như sắp mất hết tri giác, một giây sau Khương Mạn coi cái tay anh ta cứ như cái rẻ lau. Bóp chặt cái cằm đã bị tháo khớp của Phong Lăng, nhét cả cái tay đang siết chặt của anh ta vào chính mồm anh ta.  
“Ư ư!!”  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.