Chương trước
Chương sau
“Em và thằng tư cứ về nghỉ ngơi đi, còn lại giao cho anh.”  
“Vâng.”  

Khương Mạn không nói gì thêm nữa, Khương Tử Mặc lại càng im lặng.   
Sau khi hai bọn họ rời đi, Khương Nhuệ Trạch rất bất mãn: “Anh cả, anh để em gái và thằng tư đi làm gì, em còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi mà.”  

“Để hai đứa nó có thời gian với nhau.”  
Khương Lệ Sính thành thật nói: “So với hai chúng ta, em gái và thằng tư ở riêng với nhau càng dễ nói chuyện, có nhiều chuyện chúng ta không hiểu được nhưng thằng tư nó có thể hiểu.”  
Khương Nhuệ Trạch lẩm bẩm trong mồm: “Em cảm thấy em cũng hiểu được…..”  
Trong phòng lại im lặng đến lạ thường, Khương Nhuệ Trạch không thấy anh mình trả lời quay qua nhìn thì không khỏi sững sờ. Trong ấn tượng của anh, anh cả là một người uy nghiêm kiên định, tất cả mọi việc đều xử lý bằng lý trí, khuôn mặt không bao giờ lộ ra biểu cảm gì. Giống như một ngọn núi vững trãi.  
Từ khi anh còn nhỏ, người anh cả Khương Lệ Sinh này chính là người ngăn mọi ác ý đau khổ trên thế giới này cho anh. Lúc này Khương Lệ Sính đứng cô độc một mình, hai mắt nhắm lại như che giấu chút hồng hồng trong khoé mắt.   
“Anh cả……”  
Khương Lệ Sính hít một hơi thật sâu, từ từ mở mắt ra, như đè nén lại mọi cảm xúc trong lòng, giây phút này sự âu sầu như làm cả người anh như già đi mười tuổi.   
Sự âu sầu này như lan ra giữa hai ch ân mày, âm thanh có chút chua xót: “Anh đã từng nghĩ anh đã chăm sóc đủ tốt cho các em, xứng đáng là một người anh cả.”  
“Xin lỗi.”  
Khoé miệng của Khương Lệ Sính méo xệch: “Anh đúng là một người anh thất bại.”  
Khương Nhuệ Trạch cũng nghẹn họng, giây phút này không biết nên an ủi anh mình thế nào cho phải.   
Anh còn là anh ba thất bại hơn, hồi nhỏ thì làm lạc mất em gái, lớn lên thì hiểu nhầm em tư, ngày nào cũng gây phiền phức cho anh cả anh hai……  
…….  
Khương Mạn đưa Arthur và Khương Tử Mặc về Vân Miểu Thiên Châu.  
Đối với người anh em song sinh này, Arthur đột nhiên mở mồm nói: “Mặc dù chú và thím lớn lên không giống nhau, nhưng nhìn có vẻ thông minh hơn chú husky, cũng đẹp hơn, coi như gần bằng  chú Hiên.”  
Khương Mạn đang lái xe không nhịn nổi bật cười.  
Arthur hai ngày nay đưa Khương husky đi vệ sinh vài lần, sự khinh thường đối với Khương husky ngày càng vượt qua mức kiểm soát.  
“Chú husky là anh ba ạ?”  
Khương Tử Mặc mở mồm hỏi: “Hiên là ai?”  
Arthur lập tức trả lời: “Là em rể chú!”  
Khương Tử Mặc cau mày. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.