Chương trước
Chương sau

Khương Nhuệ Trạch dừng lại một lúc, “Lúc đó tình trạng của nó không tốt, nên bọn anh không dám kích động nó, mấy năm đấy cứ tuỳ ý nó thích gì thì chiều theo.”  
“May mà nó thích âm nhạc, đối với nó ba người anh này chả ai hiểu được nó, may mà có âm nhạc hiểu nó.”  

“Đúng rồi, anh tư của em còn lấy tên nghệ danh là Nine!”  
“Nó không thô lỗ giống anh ba đâu, nó giống anh hai, đều rất tài hoa!”  

Nói tới em trai mình Khương Nhuệ Trạch biểu lộ ra sự tự hào của bản thân, chả cần biết lúc hắn nhắc tới đứa em tư này như một kẻ điên, nhưng bây giờ trong mắt hắn vừa tự hào nhưng có chút tự bi, đúng là phức tạp.   
“Anh ba, anh đã nghe bài hát của anh tư chưa?” Khương Mạn hỏi nhẹ một câu.   
Khương Nhuệ Trạch trầm mặc một lúc cười khổ: “Nghe rồi.”  
Sao mà ba anh em nhà họ lại chưa nghe được cơ chứ, lại còn vừa ra mắt đã rất thịnh hành nữa chứ. Chính bởi vì đã nghe rồi nên mới không dám tin.   
Khương Mạn sững sờ, chả nhẽ anh ba không biết tới dị năng và chuyện bị sửa gen?  
Cô vẫn luôn cho rằng anh và Bạc Hạc Hiên rất thân với nhau, cứ nghĩ là anh cũng phải biết chuyện này, hoá ra hôm nay……  
Khương Nhuệ Trạch đúng là không biết, mặc dù anh gia nhập Zeus nhưng không biết thí nghiệm trên người của họ, chỉ biết Arthur là một kẻ nguy hiểm. Mặc dù người bị sửa đổi gen và dị năng giả không giống nhau, nhưng kẻ đằng trước nằm trong phạm vi khoa học, còn người đằng sau chắc chắn là phản khoa học.   
“Nó nghĩ rằng em sống ở thời kỳ Mạt Thế, trong những năm qua nó đã dùng tất cả số tiền kiếm được từ việc bán bản quyền, thậm chí lợi nhuận từ cổ phần công ty để quyên góp cho những dự án bảo vệ môi trường và bảo tồn thiên nhiên.”  
Khương Nhuệ Trạch cười khổ, âm thanh có chút khô khốc: “Nó nói nó chỉ có thể làm được việc này thay em, chỉ như vậy mà thôi.”  
“Nó bảo nếu em sống ở Mạt Thế thời tương lai là thật, nó hy vọng tương lai sẽ không lạnh như thế nữa…..”  
“Em gái à, thằng tư không phải không muốn nhận em, em tin anh đi…..”  
m thanh của Khương Mạn cũng có chút khô khốc, “Em tin”  
Khương Nhuệ Trạch sau khi quay qua nhìn cô thì có chút ngây ngốc, những giọt nước mắt chảy dài trên mặt cô.  
“Em muốn tới xem nhạc hội của anh tư.”  
Khương Mạn nhẹ giọng nói: “Anh nói với anh cả và anh hai đừng lo lắng.”  
“Em gái……”  
Khương Mạn quay người rời đi, lúc ra tới cửa còn nói: “Anh tư không bị mắc chứng rối loạn hoang tưởng đâu.”  
Trong phòng bệnh mặt Khương Nhuệ Trạch đần thối, không mắc rối loạn hoang tưởng……là có ý gì?  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.