Chương trước
Chương sau
Vân Miểu, Thiên Châu.  
Trong nhà của Bạc Hạc Hiên.  

Mật khẩu vào nhà còn đơn giản hơn cả trong tưởng tượng của Khương Mạn: 0214.  
Ngày sinh của cô.  

Vừa vào nhà, con chó ngu ngốc đã nhảy bổ tới, sủa lên gâu gâu.    
Tên ác bá thôn vẫn láo toét như trước, không thèm nhìn cô cái nào.    
Khương Mạn nhổ từ trong miệng con chó ra hai cọng lông ngỗng, nhìn cái mông có hơi trụi lông của nó, cảm khái nói: “Con chó Ngạo Thiên, mày rốt cuộc cũng không phải là đối thủ của ngỗng Tang Bửu rồi!”  
Chó Ngạo Thiên: “Gâu gâu gâu!” Phụ nữ như chị đúng là không thể hiểu được năng lực chiến đấu của con súc sinh lông dài kia!  
Khương Mạn không thèm để ý đến nó, nhìn người đàn ông lạ mặt đứng giữa phòng khách, lúc mới tới, đối phương đứng đợi ở cửa, nói là đặc biệt tới đưa chó Ngạo Thiên và ngỗng Tang Bửu về nhà.   
“Xin chào, cô Khương, tôi là Lý Mặc, khoảng thời gian sắp tới sẽ làm phiền cô Khương rồi.”  
Lý Mặc nói rồi đưa danh thiếp ra: “Có bất cứ vấn đề gì, cô Khương đều có thể gọi điện thoại tìm tôi.”    
Khương Mạn nhìn dòng chữ mạ vàng trên danh thiếp, không có bất cứ dòng chữ nào giới thiệu chức vụ, chỉ có hai chữ Lý Mặc và một dãy số điện thoại.   
“Cảm ơn.” Khương Mạn mỉm cười, không hỏi gì thêm.  
Lý Mặc giống như đang mong đợi điều gì, kết quả là Khương Mạn im lặng, anh ta lại hụt hẫng.  
Cô gái họ Khương này sao lại không có lòng hiếu kỳ vậy?  
“Đúng rồi, ở đây còn có một món quà.”  
Lý Mặc bước tới bên cạnh, lấy ra một chiếc hộp được gói tinh xảo đưa qua, “Xin cô nhất định phải nhận lấy, đây là món quà từ một người hâm mộ trung thành gửi tặng.”  
Khương Mạn không lập tức nhận lấy.  
Lý Mặc vội vàng nói: “Không có gì quý giá đâu, là đồ ăn.”    
Khương Mạn lúc này mới nhận lấy, mở ra xem, một hộp bánh vàng...... chói lóa.    
Nếu không phải trọng lượng không đúng thì suýt chút nữa cô đã cho rằng đây là những miếng vàng khối.  
“Đây là……chocolate vàng?”  
Lý Mặc cười nói: “Bên trong là chocolate, bên ngoài là loại vàng có thể ăn được, không đắt, không đắt.”    
Khương Mạn hít nhẹ một hơi, sờ mũi.   
Đều là người có tiền, tại sao cô và mấy người có tiền kia lại khác xa nhau đến vậy?  
Lý Mặc giải thích: “Lần đầu tiên cô ấy vào bếp, thất bại mười mấy lần mới thành công được một lần này, nhưng mà nhìn bề ngoài không đẹp mắt nên cô ấy dùng lá vàng để gói lại.”    
“Hi vọng cô Khương không chê cười.” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.