Chương trước
Chương sau

Kỷ Hiểu Văn hừ một tiếng, “Bạc ảnh đế chuyên tâm sự nghiệp, từ lúc vào nghề tới giờ làm gì có tin đồn linh tinh, hơn nữa Khương Mạn mà cũng xứng với anh ấy?”   

Kỷ Hiểu Văn biết mình hơi lỡ mồm, giọng liền dịu đi: “Cô ấy vẫn còn là một ngôi sao trẻ, còn chưa có nổi tới hai cái hợp đồng đại diện, chỉ là lăng xê tốt, thiết lập hình tượng võ thần, nhưng sớm muộn cũng sụp đổ thôi!”  
“Mọi người không nhìn thấy cách cô ta hạ bệ Hoàng Tư Vân à? không phải cố tình bắt nạt ý nói Hoàng Tư Vân không nổi bằng cô ta à?”  

“Cô ta coi thường Hoàng Tư Vân, mà lại làm thân với Tự ảnh đế, chả phải là cố tình à!”  
Cô ta một mình luyên thuyên đến nửa ngày, những người khác chỉ nở nụ cười, trong lòng lại nghĩ: Ai chả biết cô là fan của Bạc Hạc Hiên, nhưng mà lòng dạ nói thẳng ra là độc ác. Người ta yêu đương lại còn cái gì mà xứng với không xứng, liên quan chó gì tới cô?  
Còn cái tên Hoàng Tư Vân đó dùng mắt thường cũng nhìn ra hắn đang khôn lỏi, sau khi lật thuyền trong mương lại bám vào Khương Mạn mượn độ hot. Tính Khương Mạn mà nhịn để hắn làm vậy thì mới là lạ?  
Nhưng mà mọi người chỉ dám nghĩ trong lòng không dám tranh luận với Kỷ Hiểu Văn. Ai bảo Kỷ Hiểu Văn là người trong đài, lại còn có quan hệ thân thiết với giới hoàng tộc. Nếu không với cái tính cách và năng lực của cô ta, còn chả đủ tư cách để làm phóng viên.   
Nhân viên nhà đài tới đây chỉ là tiện đường, nhưng mà cuộc phỏng vấn này lại không ngờ có Khương Mạn. Trong phòng nghỉ kế bên, người của tổ làm phim còn chưa đi hết, nghe rõ mồn một.   
Đồng chí lão Vân sau khi biết chuyện này, trên mặt thì không biểu lộ gì, gọi riêng cho Bạc Hạc Hiên ra để kêu ca: “Người trẻ tuổi bây giờ chả ra sao cả, một Vương Tuệ Kỳ vừa đi thì lại lòi ra một Hoàng Tư Vân, đều là do học viện cử tới.”  
“Bây giờ học viện điện ảnh chỉ dạy diễn xuất, không dạy đạo đức làm người à?”  
“Đúng là một lũ độc hại!”  
“Thế thì trị đi!” Bạc Hạc Hiên bình tĩnh trả lời.   
“Trị thế nào, khó lắm.” Vân Chí Sam thất vọng lắc đầu.  
Bạc Hạc Hiên cười nhạt: “Một số người nhớ ăn chứ sao nhớ đòn là bởi vì đòn chưa đau, sau khi đau vào tận xương tủy tự khắc sẽ nhớ bài học.”  
Đồng chí lão Vân nhìn anh ta một cái, không tiếp tục chủ đề này nữa. Có trị hết cả cái giới giải trí này được không? Vậy thì cần tốn nhiều sức lắm nhỉ?  
Buổi đêm ở chỗ nhà nghỉ, Khương Mạn đã thu dọn xong hành lý, sáng sớm ngày mai sẽ ngồi xe về thành phố sau đó lại đi máy bay về Bắc Thành.   
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Bạc Hạc Hiên cầm đồ ăn đêm tới. Đây là món há cảo nhân cá thu của bác bán há cảo nước mà cô thích ăn!  
“Giờ này quán đó đóng cửa rồi chứ nhỉ? Anh mua ở đâu vậy?”  
“Anh tìm bác ấy rồi mượn bếp của người ta.”  
“Anh làm à?” Khương Mạn nghe thấy anh ấy tự tay làm thì ngón tay trỏ lập tức động đậy.   
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.