Chương trước
Chương sau

Khương Mạn hít sâu một hơi, “Em ăn no rồi, em phải đi ngủ đây.”    
Tự Thiên Sách bất giác nói: “Gì thế? Mới có chút xíu đó mà em đã chạy rồi à?”   

“Anh cứ tiếp tục livestream đi, tôi đưa cô ấy đi ăn đêm.”   
Bạc Hạc Hiên cầm áo, dắt tay Khương Mạn, không cho cô cơ hội trốn tránh, nhỏ giọng nói:    

“Còn không đi thì có người sẽ bê cả cục dân chính tới trước mặt chúng ta đấy.”    
Khương Mạn nghe vậy: Tạm biệt, tạm biệt, tạm biệt!    
Tự Thiên Sách mắt nhìn hai người rời đi, lại nhìn kênh livestream của mình, “Được rồi, được rồi, nghỉ ngơi một chút nào! Khương diêm vương đi rồi, tiếp theo đây anh hát cho mọi người nghe một bài!”  
“Haizz, người xem chạy mất hơn một nửa là có ý gì vậy hả?”    
“Mọi người có phải là đang nghi ngờ thực lực của anh không vậy! Hỏi anh lấy đâu ra tự tin để hát á? Thế chả phải hỏi thừa rồi sao, chắc chắn là em gái cho rồi!”    
Khương Mạn vừa cất tiếng hát, là biết bao nhiêu nhạc sĩ lấy lại được tự tin và ước mơ!    
Tối nay, có không biết bao nhiêu là cư dân mạng ngây thơ ấn vào hotsearch #Thanh âm của Khương Mạn cứu vớt đời người, chỉ vì lòng hiếu kỳ của bản thân mà phải trả một cái giá thảm khốc ……  
Ca khúc ‘trấn hồn’ của Khương Mạn đã nổi lên như một cơn bão mạng.  
Cất giọng lần một: hồn bay phách lạc, cất giọng lần hai: hồn phách tiêu tan, cất giọng lần ba: định nghĩa lại đời người.  
Tiếp nối phía sau gu thẩm mỹ ngọt ngào, lại một kỹ năng mới đánh đổ nhận thức của mọi người đã ra đời.  
——Nghe một bài hát của Khương Mạn, tự mình treo cổ lên cành cây phía Đông Nam!  
Ba người vừa chuồn ra từ phòng của Tự Thiên tài.  
Khương Nhuệ Trạch liền đội gió đội tuyết đi tới, trong hơi thở đều mang theo sự lạnh giá.  
“Sao anh lại tới đây?” Khương Mạn ngạc nhiên.  
Khương Nhuệ Trạch hắng giọng một cái, giơ ngón cái lên: “Em gái, em hát rất hay, em phải tin tưởng vào bản thân!”    
Rất rõ ràng, tên nhà giàu điên cuồng đập tiền vào kênh livestream của Tự Thiên tài chính là Khương Nhuệ Trạch!  
Khương Mạn gật đầu: “Em biết mà, anh không cần phải đặc biệt chạy tới đây để khen em đâu.”    
Khương Nhuệ Trạch: “……” Em tự tin vậy sao?  
Vừa rồi anh ta nghĩ nhiều rồi à? Sự tự tin của em ấy không hề bị ảnh hưởng một chút nào sao? Những lời bình luận đó em ấy không nhìn thấy à?  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.