Chương trước
Chương sau

Giọng Bạc Hạc Hiên lãnh đạm, liếc cậu bé một cái: "Anh ta không đủ tư cách tiếp tục nuôi cháu."  
Arthur thở một hơi nhẹ nhõm, gật đầu và nói: "Cảm ơn chú."  

Bạc Hạc Hiên không nói gì, một lớn một nhỏ đều im lặng, Khương Mạn đứng bên cạnh cũng không hề chen ngang.   
Ở góc độ là người ngoài cuộc, cô thấy rằng: Arthur có một sự gần gũi và tin tưởng đối với anh, nhưng đồng thời cũng sợ anh. Về phần Bạc Hạc Hiên, anh giống như một người giám sát. Ít nhất, công tắc điện tử hạn chế các hoạt động của Arthur chính là chiếc đồng hồ trên tay anh.  

Không bao lâu "nhóm người" mà Bạc Hạc Hiên nói đã đến. Tất cả đều mặc vest màu đen như thể vẫn đang là mùa thu, hoàn toàn không cảm thấy lạnh.  
Người đàn ông đứng đầu có lẽ khoảng ngoài 30. Khương Mạn thấy rằng sau khi Bạc Hạc Hiên đi qua đó thì hàng chục người phía bên kia đặt tay phải lên vị trí tim và cúi đầu chào anh.  
Động tác này...  
Khương Mạn nhíu mày, đây không phải là cách chào quân đội mà là cách chào đã từng thấy ở phim truyền hình… Đây là cách chào gì vậy?  
Người đàn ông liếc nhìn về phía Khương Mạn, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nói nhỏ điều gì đó với Bạc Hạc Hiên với tư thế kính trọng.  
Cô đột nhiên cảm thấy quần áo của mình bị kéo, vừa cúi đầu liền thấy Arthur trốn ở phía sau mình giống như không muốn bị người nhìn thấy.  
“Em sợ bọn họ à?” Khương Mạn nhẹ giọng hỏi.  
Arthur gật đầu sau đó lại lắc đầu, nói nhỏ: "Không ai thích quái vật cả."  
"Nhưng em không phải quái vật" Khương Mạn buột miệng nói rồi xoa xoa đầu cậu bé: "Chị chưa gặp cậu bé nào đẹp trai như em."  
Arthur sững sờ một chút, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống, nắm chặt vạt áo của cô hơn một chút. Cô nhìn cậu bé một hồi, đột nhiên làm một chuyện kỳ quái.  
   
Cô đội chiếc mặt nạ chống nắng hình Pikachu trong tay đội lên đầu cậu bé. Đôi mắt màu tím tuyệt đẹp của Arthur lộ ra vẻ kinh ngạc. Trong tầm mắt, khuôn mặt xinh đẹp kia nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng cậu bé chưa từng thấy qua.  
Đối phương nhẹ nhàng kéo tai Pikachu và nói với cậu bé: "Pikachu sẽ tiếp thêm sức mạnh cho em!"  
Arthur có lẽ biết dáng vẻ hiện tại của mình trông buồn cười như thế nào, cậu bé đã từng nhìn thấy bộ dạng của Khương Mạn khi đeo mặt nạ con chuột màu vàng này.  
Nhưng, sao sống mũi lại cay cay...  
Cậu bé thì thầm: "Pikachu là gì ạ?"  
"À... là một con chuột màu vàng dễ thương, có thể phóng điện."  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.