Chương trước
Chương sau

Cô vừa dứt lời thì đã nhìn thấy vài người đàn ông cao to vạm vỡ từ nhà vệ sinh bước ra, tóc vàng và mắt xanh, ba người đều là nước ngoài. Trên tay họ đang xách một chiếc túi màu đen, căng phồng, không biết bên trong có thứ gì.  
Cả ba ngồi trong góc, cảnh giác quan sát xung quanh. Khương Mạn thu  ánh mắt rồi nhìn Bạc Hạc Hiên thì thấy anh gõ nhẹ vào điện thoại.  

Khương Mạn liếc nhìn WeChat.  
Bạc peppa: (Kẻ săn trộm.)  

Vùng biên giới này có một khu rừng nguyên sinh, có nhiều loại động vật được bảo vệ, tuy nhiên Đế Quốc quản lý rất nghiêm ngặt nên những năm gần đây càng ngày càng ít kẻ săn trộm, chưa kể thị trấn này thuộc lãnh thổ của Đế Quốc.  
Cô nhanh chóng ăn xong sủi cảo, nháy mắt cho Bạc Hạc Hiên.  
Hai diễn viên giỏi đứng dậy như không hề có chuyện gì, nói vài câu với ông lão, sau đó mới thanh toán rồi rời đi.  
Sau khi rời khỏi nhà hàng, cả hai bọn họ rời đi mà đi vào con hẻm bên kia đường.  
“Ba người, giải quyết không khó.” Khương Mạn nghiêm túc nói.  
“Trong túi của bọn họ có súng săn.” Giọng điệu của Bạc Hạc Hiên bình tĩnh:   
“Trong nhà hàng có quá nhiều người già sẽ không thể khiến bọn họ sợ hãi”.  
Khương Mạn nghĩ thầm, cũng có lý.  
"Ba người này có lẽ là chưa ra tay thành công, nếu không chúng sẽ không ở lại thị trấn. E là bọn họ đang chuẩn bị đi vào rừng nguyên sinh, sau khi thành công, bọn họ sẽ trực tiếp băng rừng vượt biên rời khỏi Đế Quốc. "  
Trong khi Bạc Hạc Hiên đang nói thì ba kẻ săn trộm đã ăn xong và xách túi đi ra khỏi nhà hàng. Khương Mạn và anh nấp ở một góc, thấy ba người lên một chiếc xe địa hình màu đỏ, liền phóng đi.  
Cô cau mày: "Cứ để họ đi như vậy sao?"  
“Anh đã gọi cho cơ quan có liên quan rồi.” Bạc Hạc Hiên ghi lại biển số xe và không biết đã  gửi tin nhắn cho một người nào đó.  
Anh nhìn Khương Mạn, thấy cô nhíu mày, không khỏi bật cười, đưa tay lên xoa xoa giữa lông mày của cô:  
"Không quá lời khi nói rằng những kẻ săn trộm là những kẻ rất liều lĩnh. Thông thường đều phạm tội theo băng nhóm. Đây là khu vực gần biên giới, có lẽ còn có một nhóm người đứng sau chúng."  
"Hầu hết người dân trong thị trấn đều là người già và trẻ em. Cách tốt nhất là nên xử lý bọn chúng xa khu dân cư, em đừng lo lắng."  
“Em hiểu rồi.” Khương Mạn gật đầu.  
Có chuyên gia thì nên loại chuyện này đương nhiên nên để cho các chuyên gia xử lý.  
Ba tên này rất dễ đối phó nhưng cũng phải quan tâm đến sự an toàn của những người ở đây. Chưa kể đám người Khương Mạn còn phải quay phim ở đây một thời gian nữa, đồng chí lão Vân đã bỏ ra 100 triệu NDT để tạo cảnh quay, làm lỡ một ngày thì coi như đốt tiền thành giấy bạc rồi!  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.