Chương trước
Chương sau
Vân Chí Sam hít vào một hơi: “Bụng cháu không có đáy à?”   
Ông ấy đã nghe về việc cô ăn nhiều nhưng đây còn hơn cả ăn nhiều ấy chứ, đây là phản khoa học đó biết chưa   

“Hạc Hiên, cháu còn đưa thêm cơm cho cô ấy, không sợ cô ấy no vỡ bụng à?” Vân Chí Sam không nhịn được nói: “Chúng ta không kịp đưa tới bệnh viện đâu, nhỡ đâu lại chết dọc đường.”   
Khương Mạn híp mắt nhìn tóc đạo diễn Vân: “Đạo diễn Vân không hói đầu, mà sao còn ki hơn cả Trần đầu trọc?”  

Vân Chí Sam: “……”  
Ông ấy nhìn xuống phần eo của Khương Mạn, xác nhận kích thước không có chút thay đổi gì cả. Còn đang muốn nhìn lại thì bị người đàn ông bên cạnh chặn lại tầm mắt.   
“Để bác nhìn chút.” Vân Chí Sam giải thích.   
“Nhìn cũng là phạm tội.” Bạc Hạc Hiên biểu cảm vô tình nói một câu:”Muốn ngồi tù?”   
Đồng chí lão Vân lẩm bẩm trong mồm rồi ngồi ngay ngắn lại chỗ của mình, quay sang bên hậu cần nói: “Đưa thêm cho cô ấy ba phần nữa, cho cô ấy no vỡ bụng đi.”   
Ánh mắt Khương Mạn như tỏa sáng, “Tốt, quá tốt, quá tốt luôn ạ!” Nói xong còn giơ ngón tay cái lên!   
Hay lắm! Lão Vân!  
Đồng chí lão Vân không muốn nhận lời khen này.   
Sau khi ăn xong lại quay thêm hai cảnh nữa, bình thường mỗi lần quay sẽ mất tầm nửa tháng, có nhanh tới mấy thì cũng vài ngày cho một cảnh quay. Nhưng với một kẻ bị ám ảnh cưỡng chế như đồng chí lão Vân đây thì phải hoàn hảo tới từng chi tiết, cho nên một cảnh có khi phải quay đi quay lại tới vài lần.   
Biên giới phía Bắc, vào ban đêm nhiệt độ có khi xuống tận âm 30 độ, gần như không có cách nào để có thể tiếp tục quay phim, đến cả màn hình máy quay cũng đông cứng rồi.  
Trước khi mặt trời xuống núi thì đoàn làm phim đã thu dọn đồ đạc xong rồi. Từng đoàn người bắt đầu lên xe đi về khách sạn. Nói là khách sạn, nhưng đúng hơn là nhà nghỉ. Cũng không còn cách nào khác, điều kiện có hạn đành phải ở tạm!   
Buổi tối cả đoàn ăn lẩu dê ở một quán ăn nhỏ gần đó, sau đó ai lại về chỗ nghỉ của người đó.   
Thời tiết quá lạnh, hắt xì một cái mà nước mũi muốn đóng băng luôn.    
Vừa vào cổng khách sạn, nhóm người liền nhìn thấy Khương Mạn đang uốn éo để lấy đồ trong chiếc balo ở đằng sau lưng.   
“Phụt —“ đồng chí lão Vân là người bật cười đầu tiên.  
Tự Thiên Sách cũng bật cười theo.   
“Cô mặc nhiều quá, thế mà còn đi lại được?”   
Khương Mạn mặc quần giữ nhiệt rồi lại mặc quần len, bên ngoài mặc hai cái áo lông, nhìn cả người phồng lên như quả bóng. Quan trọng là màu của cái áo lông thật là …….  
Lần này không phải màu hồng phấn cũng không phải màu vàng khè, là màu xanh lá lại còn có óng ánh!   
Nhìn xem……cái óng ánh lấp lánh kia có giống một con sâu bướm xanh lè! 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.