Chương trước
Chương sau

“Anh Trạch!” Tề Tư Miểu gọi một câu, sau đó bước tới bên cạnh. “Anh Trạch anh tới sao không nói với em một câu, em tiếp đãi không chu đáo rồi, không để anh phải đợi lâu chứ.”  
“Không có gì đâu, đến đây xem xe.”  

Giọng Khương Nhuệ Trạch lạnh lùng chả thèm nhìn hắn lấy một cái, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm em mình, giọng lại dịu dàng như uống mật ong: “Ăn đủ không? Không đủ anh đi cắt thêm mấy quả nữa?”  
“Đủ rồi, để dành bụng tối còn ăn lẩu.”  

Khương Mạn đánh chén sạch sẽ đĩa hoa quả, ngẩng đầu nhìn Tề Tư Miểu đang phát ngốc trước mặt, lễ phép hỏi một câu: “Anh này là?”  
“À……Anh anh….. là Tề Tư Miểu, em gọi anh là Tề Nhị là được, anh nhỏ tuổi hơn anh Trạch, em…..em là Khương võ thần à!”  
Tề Tư Miểu không cao, cùng lắm 1m73, còn thấp hơn Khương Mạn một chút, ngoại hình không có gì đặc biệt nhưng hai mắt sáng thông minh lanh lợi.   
Lúc này anh ta thực sự kích động, đầu tiên là thắc mắc sao Khương Nhuệ Trạch thay đổi tính cách, phải biết vị lão gia đây làm gì biết phân biệt nam nữ, hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc. Trước đây bao nhiêu thiếu nữ cố gắng tiếp cận anh ta, anh ta trực tiếp túm cổ ném ra ngoài.   
Tề Tư Miểu vẫn còn đang thắc mắc vị nữ bồ tát nào có uy lực trị được vị lão gia quái gở này vậy, thế là nhìn thấy khuôn mặt của Khương Mạn anh ta liền sững sờ.   
Khương Mạn đứng dậy lễ phép giơ tay ra: “Chào anh, tôi là Khương Mạn.”  
Tề Tư Miểu hít một hơi đang muốn bắt tay, thì bên cạnh có một bàn tay cứng như sắt bắt lấy tay anh.   
“Chào hỏi là được rồi, còn đụng tay đụng chân làm gì!”  
Tề Tư Miểu khụ một tiếng, bị Khương Nhuệ Trạch dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm, lông tơ trên người dựng hết cả lên. Chỉ là bắt tay thôi mà?  
Anh ta liếc nhìn hai người chợt tỉnh ngộ, ồ một tiếng rồi cười cười hối lỗi: “Là em không hiểu chuyện.”  
Khương Nhuệ Trạch thấy ánh mắt và ngữ khí của thằng ôn này rất quen thuộc, giống như…..Lúc em gái mình nghi ngờ đạo đức giữa mình và Hạc Hiên.   
Ngay lập tức Khương Nhuệ Trạch trợn mắt lực trên tay mạnh thêm vài phần.   
“Ái ái, đau đau đau! Anh Trạch anh muốn bóp gãy tay em à!”  
“Mày hiểu cái chó gì! Tao cảnh cáo mày thằng ôn con đừng có nghĩ lung tung, cô ấy là……”  
Khương Nhuệ Trạch định nói hai chữ ‘em gái’ nhưng sợ Khương Mạn không vui, đến miệng lại sửa thành: “Cô ấy là tiểu tổ tông nhà tao!”  
Tề Tư Miểu càng trợn tròn mắt nhìn chằm chằm.  
Khương Mạn nhìn anh ta một cái, bất lực lắc đầu nói: “Anh ấy là anh trai tôi.”   
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.