Vẻ mặt của Khương Mạn bình tĩnh, ngoại trừ tấm lưng cứng như sắt thì không nhìn ra bất cứ khuyết điểm gì. Cô hít nhẹ một hơi, nhỏ giọng hỏi:
"Tôi có thể nói một câu không?"
“Không được.” Bạc Hạc Hiên cười nhẹ, lắc đầu.
Khương Mạn: "Ơ, nhưng..."
Nụ cười của Bạc ảnh đế càng thêm xấu xa, anh đưa tay lên bóp hai má cô, bóp cái miệng nhỏ nhắn vào mỏ vịt, giọng điệu "dịu dàng":
"Ngoan, em đừng nói gì cả."
Khương Mạn: Mình nghi ngờ người đàn ông này có vẻ ngoài hiền lành nhưng hoá ra bên trong lại rất nham hiểm, thật là!
Bạc Hạc Hiên kéo cô đi xuống, từ tầng cao nhất xuống, thang máy dừng lại ở tầng 3, anh đưa cô vào một căn phòng, sau khi bước vào, Khương Mạn nhướng mày.
Hai bên bức tường cao bốn mét hai bên trái phải đã hoàn toàn biến thành tủ sách, sách được sắp xếp ngay ngắn, bên cạnh còn có một chiếc thang có thể di chuyển được. Đối diện là tấm cửa kính trong suốt, bên ngoài còn có ban công.
"Hộp thuốc ở ngăn tủ bên phải. Tôi đi thay quần áo trước."
Bạc Hạc Hiên nói xong, anh đưa tay muốn xoa đầu cô một chút, nhưng anh lại dừng lại, hơi nhướng mày, xấu xa vỗ vỗ viên thịt nướng trên đầu cô. Sau đó anh đi ra ngoài, sang phòng bên cạnh để thay quần áo.
Anh vừa rời đi, Khương Mạn trợn mắt đầy thanh lịch, sờ lên trên đỉnh đầu của mình, tự nói:
"Không đúng, mình chột dạ gì chứ?"
Vô tình đắc tội với khuôn mặt đó, là lỗi của cô. Nhưng Bạc thiên kim cũng đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-game-show/300097/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.