Khương Mạn không chịu thừa nhận trình độ ăn cay cùi bắp của mình, mím môi, không cam tâm, lẩm bẩm nói:
"Được rồi, tạm nhường anh vậy, ai bảo dạ dày của anh không tốt..."
Tay trái Bạc Hạc Hiên xoay bút, gõ nhẹ đuôi bút lên trán cô.
"Được, nhường tôi."
Giọng anh đầy bất lực.
Cô bé nhân viên ở bên cạnh nín thở, ánh mắt có chút khó hiểu, sau đó bất ngờ phát hiện ra sự mới mẻ, tay nắm chặt.
Sau khi nhận lại menu và rời khỏi phòng ăn riêng, chân cô ấy vẫn còn đang lơ lửng.
Cuối cùng không nhịn được nữa, cô ấy quay đầu về phía Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên, tay nắm chặt tạo thành động tác cổ vũ:
"Cặp đôi Khương Bạc, vĩnh cửu như trời đất!"
"Phù… Phù phù..." Khương Mạn cay đến mức liên tục hít vào, nhưng vẫn không kiềm chế được nên lại nhét thịt vào trong miệng.
Bạc Hạc Hiên dở khóc dở cười: "Hay là đổi sang loại lẩu hai ngăn đi?"
Chỉ loại cay nhẹ nhưng vẫn cay đến mức cô sắp rơi nước mắt.
"Tôi nghe Tang Điềm nói, ăn lẩu không được ăn loại nồi hai ngăn."
“Người sống ăn nồi màu đỏ, người chết ăn nồi màu trắng, ăn rồi sẽ không thể tách rời âm dương.”
Khương Mạn không ngừng lắc đầu: "Không được, không được!"
Nói xong, cô gắp một miếng thịt bò béo ngậy bỏ vào miệng, a... ngon quá... a... cay quá...
Bạc Hạc Hiên thực sự không nói nên lời, vì ăn mà bắt đầu nói nhảm rồi.
“Tích cực cổ súy cho quan niệm mê tín thời phong kiến, em muốn làm người điên ngoại đạo à?”
Bạc Hạc Hiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-game-show/299969/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.