Chương trước
Chương sau
Khương Mạn có thể nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của anh.  
Sau khi cảm nhận được người sau lưng đã rời khỏi màn bức nước, Bạc Hạc Hiên mới thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, xấu hổ và khó chịu. Anh cúi đầu nhìn xuống mặt nước, sau khi nhận ra sự kỳ lạ của bản thân, anh lại không nói nên lời.  

Thật sự không thể tin được!  
Mọi sự bình tĩnh và tự kiềm chế của anh cứ như nhìn thấy ma! Tất cả những điều này, Khương Mạn không thể biết được. Hai kiếp cộng lại cô chưa bao từng tệ hại như vậy, trông cô như kẻ hiếp dâm vừa làm chuyện xấu, lỗ chân lông toàn thân đều cảm thấy tội lỗi.  
Sau khi bơi về bờ, Khương Mạn cuống quýt.  
Đây có phải là suy đồi đạo đức không? Hay là hủy hoại nhân tính? Quần áo của cô đâu?  
Bạc Hạc Hiên vừa ra khỏi màn nước, đưa tay vén tóc ra sau đầu, lau nước trên mặt, mở mắt ra, khuôn mặt xinh đẹp có chút ngượng ngùng.  
Khương Mạn lại bơi quay lại.  
Bạc Hạc Hiên: "..."  
Hai người nhìn nhau, ánh trăng chiếu trên mặt nước, soi rõ vẻ ngượng ngùng của bọn họ.  
Khương Mạn cảm thấy lúc này mình cười đến cực kỳ xấu xa: "Quần áo của tôi mất rồi..."  
Vốn dĩ Bạc Hạc Hiên không muốn cười, có lẽ đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ khốn cùng như vậy của cô. Quá khác biệt với vẻ lười biếng, kiêu ngạo thường ngày, khi mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.  
Đôi lông mày và đôi mắt cụp xuống giống như một chú chó nhỏ bị cướp mất cục xương cục thịt lớn, cụp đuôi xuống… Khóe môi mím của anh không tự chủ được mà nhếch lên, tay áp lên môi anh, cười thành tiếng.  
"Vẫn may mắn, không phải là mất người..."  
Khương Mạn chìm xuống dưới nước một chút, cắn chặt răng: "Anh,  Bạc…!"  
Bạc Hạc Hiên khẽ ho một tiếng, nhìn chỗ mình để quần áo, thấy quần áo vẫn còn đó, quay người lại nói:  
"Quần áo của tôi ở đằng kia, cô mặc vào trước đi."  
Bây giờ, không còn có cách nào khác, Khương Mạn bơi vào bờ bên kia, nhặt quần áo của Bạc Hạc Hiên lên và mặc vào.  
Người đàn ông cao 1 mét 9, chiếc áo hoodies mặc trên người dài đến ngang đùi, cẩn thận một chút khi đi lại cũng không bị lộ hàng.  
Còn về quần thì... dù có cho cô mặc thì cô cũng không thể mặc vừa...  
Trên quần áo còn có mùi thơm thoang thoảng, không phải mùi nước hoa mà chỉ là mùi nước giặt nhưng rất dễ chịu và thơm.  
Khương Mạn quay đầu lại, thấy người đàn ông đã quay lưng về phía mình, cô vội vàng gọi: "Tôi xong rồi!"  
Sau đó Bạc Hạc Hiên mới quay người lại.  
Trên bờ, mái tóc dài của người phụ nữ ướt sũng, chiếc áo hoodies rộng thùng thình trên người để lộ xương quai xanh quyến rũ. Vì phía dưới không mặc quần nên để lộ ra đôi chân thẳng tắp. Trong tình huống này, cứ như thể bạn gái đang mặc quần áo của bạn trai sau khi thân mật.  
Tim đập thình thịch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.