Chương trước
Chương sau

Bỏ qua ánh mắt phẫn nộ của PD, hai người tiếp tục cảnh gia đình êm ấm. Lúc đến phòng của vị thần may mắn đạo diễn Khương, vừa vào cửa hai người nhìn thấy Khương Vân Sênh ngồi ở bệ cửa mặt nở nụ cười hiền từ, phía trước là một cô bé ngồi trên con ngựa bập bênh.   
Anh ta tết cho cô bé hai cái bím tóc, tay chân lóng ngóng, để thầy Tony nhìn thấy thì chắc chắn bị sa thải!   
“Đạo diễn Khương khéo thật.”  

Khương Mạn đi tới nhìn thấy hai cái bím tóc được tết tinh xảo của cô bé, vừa nhìn là biết đã rất cố gắng rồi. Khương Vân Sênh buộc lại bím tóc, rồi nói: “Tôi luôn muốn tết tóc như thế này cho em gái tôi.”  
“Đạo diễn Khương có em gái?”  
Khương Vân Sênh gật đầu: “Có.”  
“Vậy chắc chắn anh là một người anh trai tốt.”  
Khương Vân Sênh cười cười, ánh mắt có chút buồn bã, anh ấy nhìn Bạc Hạc Hiên ở bên cạnh, đứng dậy chào một câu: “Cậu cũng đến chương trình thực tế?”  
“Anh còn đến, tại sao tôi không thể đến.” Bạc Hạc Hiên lạnh nhạt nói một câu.   
Nghe giọng hai người này là biết quen nhau.   
(Bạc thần và đạo diễn Khương từng hợp tác à? hình như bộ phim đó còn đoạt giải nữa.)  
(Đề cử “Chiến binh”!! Bạc thần nhờ bộ phim này mà đạt bốn giải vàng, nhảy lên cấp thần luôn được chưa!)  
(Bán máu cầu hai người hợp tác thêm lần nữa!!)  
Bạc Hạc Hiên nói không nhiều, nhưng sau khi gặp Khương Vân Sênh, lời nói ra còn ít hơn. Nhưng dù không nói với nhau là mấy lời, nhưng hai người vẫn ngầm hiểu nhau. Không cần nói nhiều mà vẫn kết hợp ăn ý một cách kỳ lạ.   
Cô bé mà Khương Vân Sênh nhận trông tên là Hoa Hoa, người cũng như tên, cười lên toả nắng như một đoá hoa hướng dương.   
Sau khi nhận đồ ăn sáng, Khương Vân Sênh hỏi Hoa Hoa muốn ăn gì, sau đó bản thân mới ăn đồ còn lại. Mặc dù chỉ có bánh bao hoặc là màn thầu.  
Khương Mạn đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Khương Vân Sênh một cái: “Đạo diễn Khương thích trẻ con thật đấy.”  
Bạc Hạc Hiên thở ra một câu: “Cậu ta chỉ thích em gái cậu ta thôi.”  
“Nghe chả liên quan gì tới nhau cả.” Khương Mạn cười cười, cũng không muốn hỏi chuyện riêng của người khác.   
Bạc Hạc Hiên tự nhiên hỏi một câu: “Cô có thích trẻ con không?”  
“Cũng tạm.”  
Khương Mạn bổ sung: “Ngoài mấy đứa nghịch ngợm ra.”  
“Đồng ý.”   
Cô nhướng mày một cái: “Nhà tôi có một đứa trẻ hiểu chuyện lắm.”  
Bạc Hạc Hiên nở nụ cười đầy thâm ý: “Đứa nhỏ nhà tôi cũng nghe lời lắm.”  
A Tam và một PD sau một hồi vất vả tìm khách mời, thì thấy hai người bọn họ đang đứng nói chuyện. Nội dung của cuộc đối thoại làm người ta khó hiểu.   
“Tiểu Lý Quân nhà tôi nấu ăn ngon lắm, tuổi còn nhỏ mà biết trải giường, còn thích sự sạch sẽ.”  
“Vân Đoá hát rất hay, vẽ tranh cũng rất đẹp.”  
Hai vị PD:?? hai người này đang thi đấu à?  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.