“Buổi tối chị có thể ngủ ở đây.” Tiểu Lý Quân dùng thanh gỗ chống để đi tới đống cỏ khô được dùng làm chăn, cúi đầu, giọng điệu có chút xấu hổ.
Khương Mạn nói lời cảm ơn, không hề từ chối.
(Cái này cũng chấp nhận được sao? Có phải da mặt Khương Mạn quá dày không?)
(Không thấy tay chân người ta bất tiện à, cô còn không dìu một chút, còn ngồi trên chăn bông đợi bạn nhỏ tới hầu hạ sao?)
(Anh Nhiên đối xử với trẻ em quá dịu dàng, Khương Mạn thật sự cho rằng mình tới đây du lịch sao?)
A Tam nhìn những lời mắng chửi trên khung bình luận mà không nói một lời, lặng lẽ ghi lại mọi thứ trước mắt.
Anh ta nhìn Khương Mạn, trong mắt có chút khó hiểu.
Cô thả mình trên chiếc chăn bông, cảm giác như được trở về ngôi nhà của chính mình, thả lỏng người, thậm chí còn cởi giày và bắt chéo chân.
Tiểu Lý Quân xoay người đi tới chiếc bàn cách đó không xa, bưng một cái bát sứ tới, là một cái bát đầy cơm trắng, trên đó có vài lát thịt khô.
“Cơm tối.” Tiểu Lý Quân đưa cơm và đũa qua, thì thào nói: “Em đã tráng đũa bằng nước nóng rồi nên rất sạch sẽ.”
(Chết tiệt, khi nghe câu này tôi đã rơi nước mắt!)
(Tiểu Lý Quân là thiên sứ gì vậy? Tôi từ livestream của đạo diễn Khương qua đây, nghe bạn nhỏ đó nói rằng cơm mà Tiểu Lý Quân nấu đều là đi mượn, còn con dao nhỏ, thịt khô này là do một người hàng xóm cho. Lâu lắm rồi cậu bé cũng không được ăn thịt!)
(Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-game-show/299832/chuong-68.html