Chương trước
Chương sau

“Buổi tối chị có thể ngủ ở đây.” Tiểu Lý Quân dùng thanh gỗ chống để đi tới đống cỏ khô được dùng làm chăn, cúi đầu, giọng điệu có chút xấu hổ.  
Khương Mạn nói lời cảm ơn, không hề từ chối.  

(Cái này cũng chấp nhận được sao? Có phải da mặt Khương Mạn quá dày không?)  
(Không thấy tay chân người ta bất tiện à, cô còn không dìu một chút, còn ngồi trên chăn bông đợi bạn nhỏ tới hầu hạ sao?)  
(Anh Nhiên đối xử với trẻ em quá dịu dàng, Khương Mạn thật sự cho rằng mình tới đây du lịch sao?)  
A Tam nhìn những lời mắng chửi trên khung bình luận mà không nói một lời, lặng lẽ ghi lại mọi thứ trước mắt.  
Anh ta nhìn Khương Mạn, trong mắt có chút khó hiểu.  
Cô thả mình trên chiếc chăn bông, cảm giác như được trở về ngôi nhà của chính mình, thả lỏng người, thậm chí còn cởi giày và bắt chéo chân.  
Tiểu Lý Quân xoay người đi tới chiếc bàn cách đó không xa, bưng một cái bát sứ tới, là một cái bát đầy cơm trắng, trên đó có vài lát thịt khô.  
“Cơm tối.” Tiểu Lý Quân đưa cơm và đũa qua, thì thào nói: “Em đã tráng đũa bằng nước nóng rồi nên rất sạch sẽ.”  
(Chết tiệt, khi nghe câu này tôi đã rơi nước mắt!)  
(Tiểu Lý Quân là thiên sứ gì vậy? Tôi từ livestream của đạo diễn Khương qua đây, nghe bạn nhỏ đó nói rằng cơm mà Tiểu Lý Quân nấu đều là đi mượn, còn con dao nhỏ, thịt khô này là do một người hàng xóm cho. Lâu lắm rồi cậu bé cũng không được ăn thịt!)  
(Tôi chợt hiểu tại sao gameshow lại có tên là ‘Một cuộc sống khác trên thế giới’ rồi)  
Khương Mạn nhận lấy bằng hai tay, cô liếc nhìn Tiểu Lý Quân, cậu bé né tránh ánh mắt của cô, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn chằm chằm cái bát, cẩn thận nuốt một miếng nước bọt.  
Cô quá hiểu ánh mắt này...  
Ực.  
Cư dân mạng đều cho rằng Khương Mạn không nên ăn bát cơm này, bạn nhỏ còn không có để ăn, làm người lớn sao có thể mặt dày như vậy?  
Nhưng Khương Mạn đã ăn rồi. Cô ăn một miếng cơm lớn, thịt đã nguội, cơ bản đều là thịt mỡ, sau khi cho vào miệng vị béo ngậy lấn át mùi của dầu ăn.  
(Khương Mạn, cô thật là lạ lùng! Cô bị lợn nhập à, không thể ăn ít hơn à?)  
(Không phải vừa ăn cơm tự sôi sao, sao bây giờ lại ăn nữa rồi?)  
(Tôi chỉ muốn hỏi Khương Mạn xem mặt cô ta có đau không, trước đó ai đã khẳng định chắc nịch đến nơi nhất định sẽ không có cơm ăn.)  
Trong khi cư dân mạng mắng chửi Khương Mạn, bọn họ vừa cảm thấy thương cho Tiểu Lý Quân. Khi sắp ăn cơm xong, Khương Mạn ngẩng đầu lên: "Là em tự nấu à?"  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.