Bạc Hạc Hiên nâng mắt nhìn Tiểu Bắc, ánh mắt sâu thẳm như đầm nước, giọng nói từ tính trầm thấp vang lên: “Xảy ra chuyện gì?” Tiểu Bắc không dám nói nhảm, vội vàng kể lại đầu đuôi mọi chuyện. “Đám fan cuồng kia thật đáng giận! Thế mà lại đuổi theo xe đến mức này, anh Trầm đã báo cảnh sát xử lý.” “Cũng may lần này nhờ có Khương Mạn xuất hiện kịp thời.” Bạc Hạc Hiên tự động loại bỏ suy nghĩ linh tinh, tìm ra điểm mấu chốt: “Khương Mạn nào?” “Chính là vị vừa bị tuồn ra chuyện ôm đùi kim chủ gần đây…” Người đàn ông khẽ nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ sắc bén và không vui. Tiểu Bắc nhanh chóng chuyển chủ đề, cậu ta biếtbiết ông chủ không thích mấy lời bàn tán này nhất. “Lúc đầu em cũng không nhận ra cô ấy, chẳng qua lần này không phải cô ấy tình cờ gặp được, sợ rằng chúng ta đều gặp nguy hiểm…” Một phòng bệnh khác. Khương Mạn tỉnh lại. Cô ngồi trên giường bệnh, nghiêm túc… Ăn cơm! Cắn miếng này rồi gặm miếng khác, ăn đến vô cùng thỏa mãn, canh suông dành cho bệnh nhân của bệnh viện lại bị cô ăn thành sơn hào mỹ vị. Phải biết rằng thời kỳ Mạt Thế nạn đói hoành hành, ngay cả rễ cây hay thảm cỏ cũng là thứ quý hiếm chỉ tồn tại trong lịch sử. Dịch dinh dưỡng nhạt nhẽo không mùi vị là thứ bổ sung thể lực duy nhất, hơn nữa còn rất đắt. Loại thức ăn quý giá như cơm chỉ dành cho các thế gia đứng đầu đế quốc. “Em vẫn có thể nuốt trôi?” Người đại diện của cô là chị Lam vô cùng tức giận: “Khương Mạn, em có biết tình huống hiện tại của mình là như thế nào không?” “Hiểu sơ sơ.” Khương Mạn dành thời gian đáp lại một câu. Thân thể này đã dung hợp với cô, cô rất rõ tình cảnh ngượng ngùng trước mắt, tuy có chút khó khăn nhưng trong mắt cô không phải là vấn đề! Người đã nhìn thấy vực sâu sẽ bị vũng nước bẩn trước mặt dọa sợ lùi bước ư? Chị Lam tức giận không có nơi để trút: “Lãnh đạo của công ty đang thương lượng muốn đóng băng em, em không thấy lo lắng hả?” “Lo lắng.” Khương Mạn dừng lại, thành thật trả lời nhưng động tác ăn cơm càng thành thật hơn. Khi khay cơm đã hết, cô còn chưa hài lòng, tiếc nuối hỏi: “Vậy em ăn thêm một bát cơm nữa có được không?” Cơm trắng thật sự quá ngon. Chị Lam: “...” Đây là ‘lo lắng’ của em đó à? Lúc em qua loa với người khác có thể chú ý một chút không? Cô ấy cảm thấy chắc chắn Khương Mạn điên rồi. “Bác sĩ chẩn đoán như nào? Em nhập viện vì não bị hỏng đúng không?” Khương Mạn cẩn thận nhai hạt cơm cuối cùng, nói: “Là do em quên mình vì người khác.” Ánh mắt chị Lam hơi kỳ lạ, cảm thấy não cô có vấn đề nghiêm trọng. Gần đây bị thông tin trên mạng làm phát điên rồi à?
Khương Mạn không giải thích, trong trí nhớ của cô tuy chị Lam là người đại diện nhưng lại vô cùng chăm sóc nguyên chủ. Người chân thật, nói lời thẳng thắn, làm việc ngay thẳng trượng nghĩa. “Mà thôi, nếu không còn chuyện gì thì em nhanh chóng xuất viện càng sớm càng tốt. Ảnh đế Bạc Hạc Hiên xảy ra tai nạn xe cộ cũng đang nằm ở bệnh viện này, bây giờ bên ngoài paparazzi ở khắp nơi.” “Nếu em bị chụp lại, đám săn ảnh kia lại có tư liệu sống viết lung tung nữa cho xem!” Chị Lam vừa dứt lời, cửa phòng bệnh bỗng bị đẩy ra. Một người trẻ tuổi đeo khẩu trang, tay cầm điện thoại vọt vào. Dáng vẻ kia như đang phát sóng trực tiếp, miệng còn mắng chửi: “Quả nhiên cư dân mạng nói đúng, đầu tiên kỹ nữ Khương giả vờ bị bệnh phải nhập viện, sau đó tỏ vẻ mình là người bị hại tuyên bố bị bạo lực mạng! Hừ, đều là mấy chiêu trò quen dùng!” “Vừa nãy tôi ở bên ngoài đã quay lại, mọi người đều nhìn thấy đúng không? Ăn hết một khay cơm lớn như vậy, giống người bệnh ở chỗ nào hả!” “Cậu làm cái gì đó!” Chị Lam tức giận lao tới muốn giật điện thoại. Đối phương là thanh niên trai tráng đẩy chị Lan ra, miệng vẫn ồn ào: “Đấy, mọi người nhìn đi, rõ ràng là thẹn quá hóa giận muốn hủy bỏ bằng chứng!” Trước kia Lý Hổ từng làm trợ lý cho rất nhiều ngôi sao nhỏ, sau này lăn lộn ngoài đời không nổi nên mới đổi nghề làm streamer, dựa vào việc tiết lộ mấy tin tức đen tối trong giới, trở thành một người nổi tiếng không lớn không nhỏ trên mạng. Chẳng qua tên này không dám trêu chọc vào những lưu lượng có chống lưng, chỉ thích bóp quả hồng mềm. Phần lớn những tin tức kia đều là tin đồn thất thiệt do chính anh ta tự bịa đặt ra, còn tự xưng là người tố giác sự thật của ngành giải trí. Chị Lam bị anh ta va phải suýt nữa ngã sấp xuống, đột nhiên có một cánh tay đã đỡ lấy cô ấy từ phía sau. “Chị không sao chứ?” Khương Mạn thấp giọng hỏi. Chị Lam vẫn chưa hết hoảng sợ, cô ấy mang giày cao gót, nếu vừa rồi té xuống đất chắc chắn sẽ bị thương không nhẹ. “Chị đứng xa một chút.” Khương Mạn nói nhỏ. Chị Lam bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của cô, không hiểu sao lại ngoan ngoãn gật đầu đi sang bên cạnh, trong lòng có cảm giác yên tâm không rõ lý do. Lý Hổ không hề có ý xin lỗi, được một tấc lại muốn tiến lên một thước, gần như dí thẳng điện thoại di động vào mặt Khương Mạn. “Anh Hổ làm tốt lắm!” “Kỹ nữ họ Khương lại muốn giả bệnh chơi bài đồng cảm, con ả tanh rình này cho rằng mọi người đều không có mắt nhìn à? “Có khi nào không phải giả vờ bị bệnh không? Hầu hạ nhiều kim chủ như vậy, bị bệnh cũng rất bình thường nhỉ.” Trong phòng phát sóng trực tiếp, những bình luận như vậy không ngừng nhảy ra. Lý Hổ liếc mắt, thấy phòng phát sóng trực tiếp càng ngày càng nổi, trong lòng rất vui mừng. Anh ta giả vờ ngay thẳng, nhắm ống kính vào Khương Mạn: “Khương Mạn, cô có gì đáp trả với tin đồn ôm đùi kim chủ gần đây trên mạng không? Ảnh khiêu dâm của cô bị phát tán khắp nơi, cô không muốn rời khỏi giới giải trí à? Cô có thấy xấu hổ khi xuất hiện trước ống kính không?” Chị Lam tức giận không kìm được, có rất nhiều người tụ tập lại trước cửa phòng bệnh xem kịch vui nhưng không một ai giúp đỡ. Cô ấy vừa định mở miệng, Khương Mạn đã nói: “Chị Lam, chị đóng cửa phòng lại trước đi.” Chị Lam hơi do dự nhưng vẫn nghe theo, còn thuận tay kéo rèm lại, không cho người bên ngoài dòm ngó qua cửa kính. Cô ấy vừa hoàn thành tất cả những chuyện này thì nghe thấy giọng Khương Mạn vang lên.
“Anh muốn tôi đáp trả thế nào?” Lý Hổ chế nhạo: “Thế nào? Cô không dám đáp lại?” Khóe môi Khương Mạn khẽ nhếch lên, ánh sáng chiếu xuống sau lưng che khuất khuôn mặt của cô. Dù trên người đang mặc quần áo bệnh nhân vẫn không thể che được vẻ rung động lòng người trên khuôn mặt tinh xảo kia. Ngay cả Lý Hổ cũng ngây ra một lúc. Phải nói rằng, người phụ nữ này thật sự rất đẹp. Đáng tiếc, không ai biết được nguy hiểm ẩn giấu dưới vẻ đẹp đó, ít nhất là Lý Hổ không biết. Khương Mạn hơi nghiêng đầu, khẽ mở đôi môi đỏ mọng: “Muốn lời đáp trả của tôi thật à?” Ngay sau đó, Lý Hổ còn chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã bị Khương Mạn cướp đi. Cô cầm lấy khay cơm bên cạnh đập mạnh vào mặt anh ta. Giọng nói lạnh lẽo như băng của người phụ nữ vang lên: “Đây là câu trả lời của tôi.” Chị Lam đứng bên cạnh bị dọa choáng váng, Lý Hổ bị đập đến đầu óc quay cuồng. Khương Mạn nắm điện thoại trong tay, ống kính lắc lư, người trong phòng phát sóng trực tiếp chỉ nghe thấy tiếng la hét, không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra. Màn ảnh vừa chuyển lại, tất cả mọi người nhìn thấy Lý Hổ hung ác lao đầu về phía trước, gào lên: “Con điếm, tao muốn đánh chết mày!” Máy ảnh lại bắt đầu rung lắc, những tiếng la hét chói tai vang lên, có cả của nam lẫn nữ. Trong phòng bệnh, sắc mặt chị Lam vô cùng khó tin. Thậm chí cô ấy còn không nhìn thấy Khương Mạn làm như thế nào, Lý Hổ kia đã bị quật xuống đất rồi. Khương Mạn giẫm lên lưng đối phương, tay kia kẹp chặt cánh tay của anh ta, chậm rãi bẻ ngoặt lên phía trên. Giọng nói của cô bình tĩnh, lạnh lẽo như sương mù dưới lớp băng cao dày trăm ngàn mét, len lỏi vào người thông qua các kẽ hở trên xương. “Nói, ai sai anh tới?” Lý Hổ không ngừng kêu thảm, cánh tay của anh ta bị bẽ sắp gãy, hét lên: “Tôi, tôi không biết cô đang nói cái gì!” “Vậy à.” Giọng điệu của Khương Mạn rất bình tĩnh, nhưng lực tay lại chậm rãi gia tăng: “Tôi hy vọng xương cốt của anh cũng cứng như miệng anh.” Lý Hổ đồ mồ hôi lạnh đầy đầu, cánh tay khác điên cuồng vỗ xuống đất để tỏ ý đầu hàng: “Tôi nói! Tôi nói!! Tôi nhận đơn đặt hàng trên mạng, bên kia nói rằng cô nhập viện rồi, tôi chỉ nhận tiền làm việc... Bôi nhọ danh tiếng của cô thì được mười vạn tệ.” “Chị Khương, xin chị tha cho tôi, tay tôi thật sự sắp gãy rồi…” Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, là bảo vệ của bệnh viện tới. “Khương Mạn!” Chị Lam căng thẳng nhắc nhở. Khương Mạn nghiêng đầu, suy nghĩ hai giây rồi buông tay thả người. Vừa thả tay ra, Lý Hổ lập tức đứng dậy khỏi mặt đất, nhặt điện thoại di động của mình lên, vừa kêu lớn vừa chạy ra ngoài: “Đánh người rồi! Minh tinh đánh người rồi!” “Báo cảnh sát! Tôi phải báo cảnh sát!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]